Ta Và Bản Thân Ta Ở Bên Nhau - Chương 23.2: Đợi ta dụ dỗ được người đã, rồi sau đó diệt nơi này sau cũng được

Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:22:07
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/20nO7NqoaW

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vân Dung Thanh vui vẻ, nhưng đúng lúc chạm tâm sự của Từ Uyên Thanh.

Ngày hôm qua, khi gặp sư tôn, sư tôn nhắc đến chuyện nhận Vân Dung Thanh đồ . Hắn từng , Vân Dung Thanh lẽ trở thành một kiếm tu. nếu bái nhập môn hạ của sư tôn , nhất định là một kiếm tu.

, thái độ của sư tôn chút kỳ lạ…

“Từ đạo hữu?”

Vân Dung Thanh thấy Từ Uyên Thanh thất thần, liền lên tiếng gọi, ánh mắt dừng gương mặt , mở lời hỏi: “Huynh ?”

“Ta đang nghĩ…” Từ Uyên Thanh lấy tinh thần, do dự một lát, khẽ: “Nếu thật sự trở thành sư của …”

Vân Dung Thanh rộ lên, tìm lời hỏi: “Từ đạo hữu đang lo lắng, nếu trở thành sư của , những tiểu tử thích trong tông môn đều sẽ chuyển sang thích ?”

Y như , nhưng vẫn nửa đùa nửa thật hỏi: “Trách cướp mất hào quang của ?”

“Không .” Từ Uyên Thanh phủ nhận, chỉ : “Nếu thật sự cơ hội như , đồng ý ?”

Thấy cuối cùng cũng hỏi câu , Vân Dung Thanh từ từ cong môi, dường như suy nghĩ cẩn thận, hỏi: “Từ đạo hữu, trở thành sư của ?”

Muốn , đều là điều thể quyết định.

Từ Uyên Thanh im lặng một lát, trả câu hỏi đó cho Vân Dung Thanh, : “Huynh .”

Vân Dung Thanh trả lời nữa, ánh mắt dừng ở mũi kiếm đang vung lên của Từ Uyên Thanh, y lặng lẽ ở đó một canh giờ.

Khi Từ Uyên Thanh kết thúc luyện kiếm, cất kiếm về phía y, y đưa chén linh rót sẵn bên tay qua, : “Từ đạo hữu, mời uống chuẩn .”

“Với , món ăn vặt ngon.”

Trong lúc chuyện, Vân Dung Thanh đưa thêm một đĩa sứ còn một nửa món ăn vặt, tiếp: “Huynh cũng thể nếm thử.”

Linh thơm mát, bánh ngọt giòn tan mà ngấy.

Trong hộp đựng thức ăn vẫn còn các loại đồ ăn khác .

Từ Uyên Thanh uống cạn chén linh , ánh mắt lướt qua những món ăn còn với lượng khác , thầm ghi nhớ đĩa ăn vặt mà Vân Dung Thanh đưa cho , cũng như vài loại đồ ăn còn ít trong hộp.

Sau vài ngày, Vân Dung Thanh phát hiện những món ăn Từ Uyên Thanh chuẩn cho y dường như đều là những thứ mà y ăn tương đối nhiều hơn so với món khác.

Ngoài , mỗi khi Từ Uyên Thanh xuống núi việc xong, khi về, luôn mang theo các loại An Thần Hương khác đưa cho y.

… Lý do đưa , vẫn là những câu như “Tạ Thuật loại An Thần Hương một chút tác dụng”.

Có lẽ, ngay cả Tạ Thuật cũng nhiều loại An Thần Hương đến .

Tạ Thuật khi nhận linh tấn của , mỗi ngày đều truyền linh tấn cho , rằng nhốt ở nhà khổ luyện.

Gia tộc họ Tạ Tạ Thuật nhanh chóng tăng tu vi, nếu đạt đến cảnh giới Kim Đan, sẽ cho phép ngoài lịch luyện.

“Ai da, thật là gần đây Đông Hoang một tiểu bí cảnh sắp xuất hiện, theo tin tức đáng tin cậy thì bí cảnh chỉ cho phép tu sĩ từ Kim Đan đến Nguyên Anh .”

“Ta còn thiếu một chút nữa mới đến Kim Đan, bọn họ lịch luyện trong cái Tương Sơn Cảnh gì đó. Cho dù tiến giai, cũng chỉ là tu sĩ Kim Đan cấp thấp, tranh giành với khác chứ?”

“Vẫn dựa Từ Uyên Thanh và Hoắc Trầm Thời thôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-23-2-doi-ta-du-do-duoc-nguoi-da-roi-sau-do-diet-noi-nay-sau-cung-duoc.html.]

Vào một ngày nọ, đường Vân Dung Thanh từ Tàng Thư Các về Kiếm Phong, Tạ Thuật truyền vài đạo linh tấn tới thì trưởng lão nhà họ Tạ bắt tại trận.

Hắn liên tục than vãn: “Thanh Thanh! Thanh Thanh! Không nữa, ngày mai chúng truyền linh tấn nhé.”

Ánh sáng linh tấn tan biến trong đầu ngón tay của Vân Dung Thanh.

Khi y bước lên bậc thang, ánh mắt khẽ đọng .

Mỗi ngày qua đây, luôn một con “chuột” nhát gan và cẩn trọng theo y, khiến y vô cùng phiền phức.

Vân Dung Thanh suy nghĩ một lát, thi triển một tiểu pháp thuật, kéo Trần An gian huyễn cảnh mà y thiết lập, nhốt .

“Nói .”

Vân Dung Thanh bình tĩnh : “Ngươi mỗi ngày đều lén lút theo , định gì?”

cảnh xung quanh đột nhiên đổi, mặt Trần An hiện lên vẻ kinh ngạc và hoang mang.

“Sao ngươi…”

Trần An còn xong, Vân Dung Thanh lạnh lùng ngắt lời.

“Sao? Sao đột nhiên tay với ngươi? Hay là dám công khai tay với ngươi trong Thiên Diễn Tông?”

Vân Dung Thanh bình tĩnh : “Ngày đó, ngươi thấy .”

Lời y là về ngày đầu tiên y trở về Kinh Hồng năm thứ mười hai.

Ở nơi sâu trong khu rừng hoa đào rậm rạp đó, y giải quyết mười tên ma tu.

Nếu y đoán sai, Trần An thấy cảnh đó.

Trần An thấy khuôn mặt của đại ma đầu mắt càng lúc càng lạnh lùng, lắc đầu: “Ta… Ta , thấy gì cả.”

Đại ma đầu ẩn quá mặt Từ sư , rõ ràng là kẻ g.i.ế.c như ngóe, nhưng giả vờ lương thiện, ngoan ngoãn.

“Chuyện đơn giản thôi.” Vân Dung Thanh nhàn nhạt : “Dùng thuật sưu hồn, tất cả sẽ rõ ràng.”

Dùng thuật sưu hồn lên sống, nhẹ thì trọng thương, nặng thì hồn phách tiêu tán.

Khi Vân Dung Thanh chầm chậm bước về phía , Trần An kinh hãi : “Sao ngươi dám?”

“Tại dám chứ…”

Vân Dung Thanh khẽ , giọng vô cùng bình tĩnh: “Cho dù Kỳ Việt Minh ở đây, cũng ngăn .”

“Tông chủ còn thu ngươi đồ , đồ đại ma đầu g.i.ế.c gớm tay!”

“Ông thu đồ ?”

Đó là do ông mưu đồ bất chính.

Vân Dung Thanh suy ngẫm lời , thong thả : “Ngươi cũng lý.”

“Chờ dụ dỗ , đó diệt nơi cũng .”

 

Loading...