“Ta trong lòng con sự nghi hoặc .” Kỳ Việt Minh giải thích: “A Thanh, con là Kiếm Cốt trời sinh, trời sinh thuộc về kiếm đạo. Kiếm đạo thuần túy, là phù hợp nhất với con.”
“… Vân Dung Thanh thì giống.”
“Hoàn cảnh trưởng thành của hai đứa khác . Con chí thuần chí thiện, từ nhỏ là thiên chi kiêu tôiử, theo kiếm đạo thuần túy, thể đến nơi xa nhất.”
“, Vân Dung Thanh kiếp thù hận vây hãm, nếu y cầm kiếm, con đường kiếm đạo , tương lai báo thù vô vọng, cuối cùng chỉ là một giấc mộng hão huyền, tiếc nuối cả đời.”
Kỳ Việt Minh khẳng định: “Y thể con đường kiếm đạo thuần túy như con.”
Khi Từ Uyên Thanh bước khỏi Thiên Diễn Điện, trong lòng vẫn cảm thấy gì đó đúng.
Trong lòng , vẫn mơ hồ một ảo giác… Sư tôn thu Vân Dung Thanh đồ , nhưng giống như miễn cưỡng cực kỳ mong , miễn cưỡng thu Vân Dung Thanh đồ , nhưng cực kỳ mong Vân Dung Thanh bái sư.
Là một tử, vốn nên vô cớ suy đoán về sư tôn của .
Từ Uyên Thanh ôm suy nghĩ đó, bước khỏi Thiên Diễn Điện, thấy Vân Dung Thanh đang cửa điện, khẽ mở môi nhưng gì, chỉ lặng lẽ tới.
Vân Dung Thanh thấy tiếng bước chân, đầu , hỏi: “Hai chuyện xong ?”
“Ừm.” Từ Uyên Thanh : “Chúng về Kiếm Phong .”
Ánh tà dương trời đang tắt, khi hoàng hôn buông xuống, cả Thiên Diễn Tông bắt đầu thắp sáng đèn, chiếu sáng khắp nơi.
Trở chân núi Kiếm Phong, Từ Uyên Thanh ngước mắt Kiếm Phong vẫn thắp đèn, lên tiếng: “Ta thắp đèn.”
Hai bên đường núi Kiếm Phong, cứ mỗi năm bậc thang đá một chiếc đèn lồng, mỗi bên một cái. Từ Uyên Thanh vung tay, dùng linh lực thắp sáng chúng.
Ánh đèn lung linh, chiếu sáng bậc thang đường núi.
Hai đến lưng chừng núi.
Từ Uyên Thanh nhanh thắp sáng đèn ở khắp nơi trong sân.
Khi màn đêm buông xuống, là thời gian mỗi ngày Vân Dung Thanh đến hồ suối nước nóng để dưỡng thương. Từ Uyên Thanh cùng Vân Dung Thanh, hai cùng xuyên qua rừng hoa đào đang nở rộ, đến bên hồ suối nước nóng.
Từ Uyên Thanh thắp sáng chiếc đèn lồng bên cạnh hồ, lùi rừng hoa đào, một gốc cây hoa đào, vẫn còn đang suy nghĩ về những lời sư tôn đó.
Khi một tiếng nước khẽ vang lên từ phía hồ suối nước nóng, Từ Uyên Thanh tỉnh , mơ hồ cảm thấy tâm thần như khẽ lay động, thứ gì đó ngay lập tức mất sự kiểm soát trong tâm trí .
Khoảnh khắc tiếp theo, Từ Uyên Thanh thấy Vân Dung Thanh gọi , : “Chiếc đèn tắt ?”
Hóa ảo giác nãy là vì một chiếc đèn tắt.
Từ Uyên Thanh lặng lẽ nghĩ, chầm chậm về hướng chiếc đèn đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-25-2-y-duong-nhu-luon-co-the-khong-chut-kieng-de-pha-vo-tat-ca-cac-phong-tuyen-cua-han.html.]
Vân Dung Thanh khỏi hồ suối nước nóng, khoác áo ngoài lên , làn tóc đen y khô bằng linh lực.
Khi Từ Uyên Thanh đến, y từ từ thu ngón tay khỏi chiếc đèn lồng. Y lên tiếng hỏi: “Chiếc đèn hình như bền thì ?”
Từ Uyên Thanh giơ tay lên, dùng linh lực để thắp sáng chiếc đèn tắt, khẽ giải thích: “Có lẽ linh cơ của chiếc đèn chút vấn…”
Lời còn dứt, thì đột nhiên khựng tại chỗ, ngay cả luồng linh lực từ đầu ngón tay cũng đột nhiên tắt lịm, vì Vân Dung Thanh bất ngờ đưa tay nắm lấy tay .
Vân Dung Thanh : “Thật , một câu hỏi hỏi từ lâu .”
Từ Uyên Thanh khẽ rũ mắt, ánh mắt dừng bàn tay đang nắm lấy cổ tay . Ngón tay thon dài, xương đốt rõ ràng, như ngọc, nhưng mang theo cảm giác ấm áp.
Các ngón tay của Vân Dung Thanh khẽ co , đặt lên xương cổ tay của .
“, bây giờ vẻ chuyện với ?”
Y dường như luôn thể chút kiêng dè phá vỡ tất cả các phòng tuyến của , đến gần .
Ánh mắt Từ Uyên Thanh rời khỏi bàn tay đang nắm lấy cổ tay , đôi môi mỏng khẽ mím , một câu: “Ta hề.”
Vân Dung Thanh một tiếng, hỏi: “Vậy tại kể từ khi hai khỏi Thiên Diễn Điện, gọi nữa?”
Từ Uyên Thanh im lặng một lát, dường như đang nhớ những gì đó.
Vân Dung Thanh tiếp tục lên tiếng: “Huynh như , sẽ khiến cảm thấy đang tức giận.”
“Ta tại tức giận?”
“Trách cướp mất hào quang của chăng. Vốn dĩ tử truyền của Kỳ tiền bối chỉ một , hôm nay ông thu đồ , còn để chuẩn lễ bái sư. Huynh sẽ trách chia một nửa vinh quang vốn chỉ thuộc về một chứ?”
Sắc mặt Từ Uyên Thanh khựng , nghiêm túc giải thích: “Ta sẽ .”
“Vậy tại dám ?”
Vân Dung Thanh khẽ gọi…
“Sư .”
Hương hoa đào ở gần, nhẹ, nhạt, thoang thoảng xung quanh Từ Uyên Thanh. Vì tiếng gọi “sư ” khẽ khàng đó của Vân Dung Thanh, rũ mắt xuống, ánh mắt khẽ rung động trong chốc lát.
“Ta nên gọi là sư .” Vân Dung Thanh từ từ buông tay Từ Uyên Thanh , lên tiếng hỏi: “Nếu giận, nên gọi là gì?”
Ánh mắt Từ Uyên Thanh vẫn đang nơi khác, nhưng trả lời câu hỏi của Vân Dung Thanh: “Sư .”