Ta Và Bản Thân Ta Ở Bên Nhau - Chương 7.1: Có tội không sai
Cập nhật lúc: 2025-11-02 15:06:38
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1qTxv2arfV
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sức mạnh của huyễn cảnh quét sâu trong thông đạo, nơi ngay lập tức trở nên yên tĩnh.
“Tí tách.”
Vân Dung Thanh thấy tiếng nước chảy nhẹ, khi y tỉnh dậy, thứ đầu tiên y thấy là một góc áo màu tuyết trắng.
Y đang gắt gao nắm lấy cổ tay của Từ Uyên Thanh.
Y nhớ nắm tay Từ Uyên Thanh khi kéo huyễn cảnh…
Vân Dung Thanh chậm rãi dậy, bàn tay đang nắm vẫn buông .
Xung quanh là sơn cốc tĩnh mịch, chỉ dòng suối nhỏ róc rách chảy qua.
Một lúc lâu , Vân Dung Thanh rũ mắt, về phía Từ Uyên Thanh vẫn tỉnh , nhẹ giọng gọi: “Từ đạo hữu.”
“Từ Uyên Thanh?”
Khi Vân Dung Thanh gọi Từ Uyên Thanh, liền thấy hàng lông mi dài nhỏ của khẽ run, nhẹ nhàng mở .
Gần trong gang tấc, khi Từ Uyên Thanh tỉnh , y thấy đôi mắt của ánh lên tia mờ mịt.
Rồi đó, tia mờ mịt hóa thành tia trong trẻo.
“Từ đạo hữu.”
Vân Dung Thanh chậm rãi : “Huynh tỉnh .”
Từ Uyên Thanh nhấp môi, điều đầu tiên cảm thấy là lực đạo giữa cổ tay.
Sức mạnh huyễn cảnh ập đến dữ dội, chỉ nhớ rằng giây phút cuối cùng, nắm tay và gọi tên .
Là Vân Dung Thanh.
Rất nhanh, Vân Dung Thanh tựa hồ ý thức , chẳng những buông tay , ngược dùng sức kéo lên, đó : "Ta cũng tỉnh lâu."
Từ Uyên Thanh dùng thần thức, xem xét cảnh xung quanh, phát hiện nơi thể sử dụng thần thức và linh lực.
Chỉnh y phục xong, Vân Dung Thanh đến, hỏi: “Làm ?”
“Nơi thể dùng linh lực, cũng thể dùng thần thức thăm dò.”
Vân Dung Thanh phản ứng , : “Ta nhớ rõ khi hôn mê, cảm giác như ngã xuống nơi nào cả, hơn nữa ở đây thể sử dụng linh lực…”
“Là huyễn cảnh.” Từ Uyên Thanh tiếp lời y.
Vân Dung Thanh cong môi, đáp: “Ta cũng đoán như thế.”
“ mà, Ta thấy Tạ đạo hữu.”
Vân Dung Thanh : “Có lẽ khi sức mạnh của huyễn cảnh quét qua, chúng cùng cách khá xa, cho nên và chúng ở cùng chỗ trong huyễn cảnh.”
Hai quan sát xung quanh sâu trong.
Đi dọc theo dòng suối sâu trong sơn cốc, ánh mí mắt hai là một tường bao bao quanh một cái sân trong sơn cốc.
Bốn phía tường bao đó bao bọc bởi những câu linh thảo, chỉ để một con đường nhỏ thông tới một lối quanh co vắng vẻ.
Vân Dung Thanh hỏi: “Muốn ?”
Từ Uyên Thanh “ừm” nhẹ, dẫn đầu gần về phía tường bao, duỗi tay đẩy cửa .
Khi cửa đẩy , Vân Dung Thanh giương mắt trong, yên lặng giơ tay lên.
Từ Uyên Thanh vốn định nửa bước, nhưng đột nhiên một lực nhẹ nắm lấy ống tay áo đang buông xuống của .
Hắn ngoái đầu , bắt gặp một đôi mắt xinh mà trong suốt.
Vân Dung Thanh kéo tay áo Từ Uyên Thanh, tự cho bản một lí do thích hợp, : “Ta sợ lạc.”
Từ Uyên Thanh giật , dung túng cho hành vi của y. “Được.”
Hai một một bên trong.
Trong sân bố trí đơn giản, chỉ hai ba cây linh thảo, một cái bàn hai cái ghế.
Từ Uyên Thanh đến gần, ánh mắt dừng ở bàn đá, nhanh chú ý tới một chữ “ma” dùng đầu bút lông sắc bén khắc bàn đá.
“Ma?” Vân Dung Thanh cũng thấy chữ , nhẹ giọng : “Nơi đây rõ ràng linh khí dư thừa, khắc một chữ “ma”, kỳ quái.”
Từ Uyên Thanh ở bàn đá, lấy tay chạm chữ “ma”, trong chữ “ma” chứa một tia sắc bén tiêu tán, như một lưỡi d.a.o sắc bén, giây lát cắt vỡ lòng bàn tay .
Mọi việc diễn nhanh đến độ ai kịp phản ứng.
Vân Dung Thanh giọt m.á.u rơi bàn đá, lông mi run rẩy cụp xuống, che giấu sự lạnh lùng trong mắt.
Từ Uyên Thanh : “Ta thấy .”
Nói xong, giơ tay lên nắm lấy bàn tay đang nắm chặt của Từ Uyên Thanh, mang hai tiến huyễn cảnh mà thấy khi chạm chữ “ma” .
Vân Dung Thanh chỉ cảm thấy cảnh xung quanh biến đổi. Lọt tầm mắt y, là một thiếu niên mới lớn, đại khái mười ba mười bốn tuổi. Thiếu niên là một đao tu, mỗi ngày tu luyện đao pháp “thượng vạn biến”. Sau đó, bái nhập tông môn đao pháp lợi hại nhất trong khu vực.
Thời đại đó, ma vật tung hoành.
Thiếu niên thề, tương lai sẽ tiêu diệt hết tất cả ma vật thế gian.
Thiếu niên vung đao, hàn quang lạnh lẽo sáng ngời, chiếu sâu đôi mắt đen nhánh như mực của Vân Dung Thanh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-va-ban-than-ta-o-ben-nhau/chuong-7-1-co-toi-khong-sai.html.]
Khi thấy điều , y nhấp môi , tựa hồ để ý lắm.
Sao khi đao pháp của thiếu niên thành thạo, xuống núi rèn luyện trừ ma.
Trên đường trừ ma, kết bạn và cùng chu du, thành danh khi còn trẻ.
Biến cố phát sinh, năm thiếu niên cập quan, gặp một ma vật.
Để trừ bỏ ma vật, thiếu niên cố gắng hết sức, khi ma vật tiêu diệt, cũng vì phản phệ mà trọng thương.
Bạn của đưa thiếu niên về gia tộc dưỡng thương.
Bị phản phệ, trọng thương, thiếu niên thể cầm đao nữa.
Hắn thành một phế nhân.
Ban đầu, những trong gia tộc bỏ cuộc, họ tìm linh d.ư.ợ.c nhất cho , khắp nơi tìm kiếm phương pháp chữa khỏi cho .
Sau một thời gian dài, gia tộc từ bỏ thiếu niên, để thiếu niên tự sinh tự diệt.
Sau đó, bạn bè của thiếu niên cũng quên mất , tông môn từ bỏ .
Thiếu niên đuổi đến một toà viện hoang vắng, thấy trong gia tộc ở lưng mắng là “phế vật”
Khi ma khí bùng phát xung quanh, thiếu niên vẫn trong làn gió mưa phùn, chà lau trường đao lâu dùng của .
Đêm mưa gió, trong đêm đen trăng mờ mịt, chỉ một trường đao sáng loáng ngừng vung vẩy.
Nước mưa ướt xiêm y thiếu niên, lộ hình đơn bạc.
Thiếu niên kéo đao, chậm rãi khỏi toà viện hoang vắng đó.
Một đạo sấm sét xé rách màn đêm, chiếu sáng lên bóng dáng lạnh nhạt của thiếu niên.
Vân Dung Thanh thấy lưng thiếu niên trong huyễn cảnh, một đoá hoa ngạo nghễ nở rộ linh mạch từng tàn lụi.
Hoa văn như mực, thần bí mà phức tạp, giống linh thảo của thế gian, ngược giống như ác hoa sinh từ địa ngục.
Mà hoa văn như , y trùng hợp gặp qua.
Ở ai đây?
Vân Dung Thanh suy tư thật lâu thật lâu, rốt cuộc nhớ tên nọ.
Người ác độc nhất thế gian, Từ Lăng Khải.
Khi ông bẻ gãy kiếm cốt Từ Uyên Thanh đêm hôm đó, y từng chính mắt thấy Từ Lăng Khải lúc giơ cánh tay lên, khi sử dụng linh lực hiện lên một đoá ác hoa như .
Trước , y chỉ g.i.ế.c , g.i.ế.c những y thương, diệt Từ gia, huỷ diệt Thiên Diễn Tông, bao giờ tìm kiếm chân tướng.
Trở một đời, y giống như phát hiện một ít manh mối ẩn giấu chân tướng đó.
Ma.
Y cũng là ma.
Y cũng là một tâm ma của chính .
Khi Vân Dung Thanh định thần , trong huyễn cảnh, ánh sáng của trường đao nhiễm m.á.u tươi ánh đáy mắt y.
Thiếu niên g.i.ế.c những mắng phế vật… là những tộc nhân đó.
Mưa đêm cọ rửa sạch sẽ mùi vị huyết tinh.
Thiếu niên ngã cửa, mãi đến khi trong thành đến, mới dùng chút sức lực còn chạy trốn.
Kể từ đó, thiếu niên bắt đầu cuộc chạy trốn của .
Vân Dung Thanh thấy mỗi thiếu niên g.i.ế.c , ác hoa phía lưng thiếu niên sẽ lớn thêm một phần, giống như nuốt lấy lực sinh mệnh mà lớn.
Đến cuối cùng, thiếu niên g.i.ế.c nhiều , trong đó bao gồm bạn của và trong tông môn.
Lại là một đêm mưa gió khác, thiếu niên rốt cuộc đuổi theo.
Hắn vây khốn ở đỉnh vách núi, lối thoát.
Huyễn cảnh tan vỡ khi thiếu niên c.h.ế.t.
Cuối cùng, Vân Dung Thanh thấy đóa ác hoa nở rộ tràn khắp lưng thiếu niên.
Khi Vân Dung Thanh hồn, ánh mắt vẫn bình tĩnh như cũ.
Y lên tiếng hỏi: “Từ đạo hữu, chúng thấy cùng một câu chuyện xưa ?”
“Một thiếu niên dùng đao c.h.ế.t.”
Vân Dung Thanh đơn giản thuật .
Hắn xem trong huyễn cảnh, một thiếu niên từ khí phách hăng hái đến suy sụp cô đơn, đến niềm vui nỗi buồn khi gần c.h.ế.t ngã xuống, đơn giản khái quát… Một thiếu niên dùng đao c.h.ế.t.
Đơn giản đến… Từ Uyên Thanh trầm mặc hồi lâu mới trả lời: “ .”
“Không .” Vân Dung Thanh nhẹ giọng lẩm bẩm : “Cùng một huyễn cảnh là .”
Vân Dung Thanh rũ mắt, nữa về phía lòng bàn tay Từ Uyên Thanh tia sắc bén cắt qua, hỏi: “Tay thương, cần xử lý một chút ?”
Từ Uyên Thanh : “Chỉ là một miệng vết thương nhỏ, chúng vẫn nên nhanh một chút tìm phương pháp rời huyễn cảnh.”
Nơi đây thần bí nguy hiểm, nếu ở đây lâu, vết thương linh mạch của Vân Dung Thanh nhanh sẽ phản phệ.