11
 
Sáng sớm hôm .
 
Ta  vấn an bà mẫu nhưng   bà  lạnh nhạt đuổi về.
 
Đến khi mặt trời lên cao.
 
Giang Nhược Yên mới uốn éo vòng eo thon thả đến vấn an.
 
"Thỉnh an thiếu phu nhân."
 
Nàng   dung mạo yêu kiều, giọng  mềm mại uốn lượn.
 
Nếu  là nam nhân, chỉ e cũng  giọng  đó  cho mềm lòng.
 
Nàng  là một kiểu   khác với tỷ tỷ của .
 
Người  vốn thích sự mới lạ.
 
Thề non hẹn biển, chung tình một .
 
Chuyện đó,  thì  .
 
Giang Nhược Yên tự nhiên  xuống.
 
"Đêm qua    cố ý tranh giành phụ quân."
 
"Chỉ là đêm qua nhất thời cao hứng, nhớ đến khúc sáo ngày xưa phụ quân từng dạy, nên mới lấy sáo  thổi."
 
Nàng   ngượng ngùng.
 
"Chỉ tiếc   ngu dốt, thổi sai mấy nốt."
 
"Phu quân   lọt tai, mới qua viện bên  chỉ  cho ."
 
Ta  khẩy trong lòng.
 
Người mà hoàng hậu nương nương cất công đưa đến,  tự nhận  ngu dốt.O Mai Dao muoi
 
Còn tỷ tỷ  thì luôn tự phụ  vượt trội hơn tất cả các khuê nữ kinh thành.
 
Thật là đảo lộn trời đất.
 
"Ngươi  ham học ..."
 
"Ta  mấy quyển phổ sáo quý từng cất giữ, ngươi mang về luyện kỹ thêm ."
 
Ta  sang Thúy Liễu: 
 
"Gọi thêm mấy sư phụ giỏi đến dạy cho Giang di nương,  dốc hết tinh túy truyền ."
 
Nói xong.
 
Ta mỉm   Giang Nhược Yên: "Muội cứ yên tâm luyện tập."
 
"Vài hôm nữa,  sẽ đích  kiểm tra."
 
12
 
Ta ngày ngày sai  đến Lan Hương viện.
 
Danh là chỉ dẫn, thực  là giám sát.
 
Cho nên… Mỗi   đến vấn an bà mẫu, viện bên  đúng giờ  vang tiếng sáo của Giang Nhược Yên.
 
Cho đến khi mặt trời lặn mới dừng.
 
Không mấy ngày .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-von-la-ac-nu/5.html.]
 
Thôi Tễ Minh liền dẫn nàng  đến hầu bữa.
 
Giang Nhược Yên cúi đầu: "Phu nhân, mời dùng cơm."
 
Vừa mở miệng, giọng  vốn líu lo như chim hoàng yến, giờ  khàn đặc, chua chát như cái ống bể xì .
 
Nếu đổi  là  khác, chắc chắn   ầm lên .
 
 Giang Nhược Yên nhịn .
 
Lùi một bước để tiến hai bước,  khiến Thôi Tễ Minh thấy xót xa.
 
"Chẩm Nguyệt tâm tư thiện lương, ngay cả con kiến cũng chẳng nỡ giẫm c.h.ế.t,    đứa   độc ác như ngươi?"
 
Mắt  đỏ lên.
 
"Tỷ tỷ giỏi thổi sáo nhất,   khúc ‘Chá cưu phi’ nàng từng thổi  cảm động cả thiên hạ."
 
"Chỉ tiếc hồng nhan bạc mệnh..."
 
Thôi Tễ Minh khựng , thần sắc cũng trở nên ảm đạm.
 
"Nhược Yên   hôm đó thổi sai nốt, đúng lúc   vài vị danh sư từng dạy tỷ tỷ, nghĩ  thể giúp   đôi chút."
 
"Chỉ là, đông luyện tam cửu, hạ luyện tam phục, tất cả đều nhờ kiên trì. Ta cũng  ngờ... Thôi , nếu Nhược Yên    thích,  bảo họ về."
 
Giang Nhược Yên  chút hoảng hốt, gắng gượng giải thích, nhưng giọng nàng  thực sự khó .
 
Vừa  mấy câu   Thôi Tễ Minh nhíu mày ngắt lời.
 
Ta  Thẳng ma ma đang  phía .
 
"Nói  mới nhớ, tỷ tỷ đúng là lo xa, lo Giang   sức yếu, nên  sai Thang ma ma sắc thuốc mang đến Lan Hương viện mỗi ngày. Thang ma ma, giờ Giang di nương ở đây , khỏi   một chuyến nữa."
 
Thang ma ma bắt gặp ánh mắt , lưng càng thêm còng xuống.O Mai d.a.o Muoi
 
Bà  cuống cuồng dâng  một bát thuốc.
 
Đưa tới  mặt Thôi Tễ Minh.
 
Thấy ánh mắt  càng lúc càng dò xét,  tiếp lời.
 
"Hẳn là tỷ tỷ  yên tâm Giang  , sợ nàng  chịu uống thuốc, nên mới sai Thang ma ma sắc sẵn."
 
Ta tỏ  nghi hoặc.
 
"Phải , Giang  ,   bệnh gì thế? Có cần gọi đại phu trong phủ khám ?"
 
Lúc  sắc mặt Giang Nhược Yên  trắng bệch.
 
Nàng  quỳ phịch xuống đất.
 
Giọng khàn khàn: "Thiếp mỗi ngày đều uống thuốc an thai sắc trong viện , nhưng giờ thuốc  ở trong tay Thang ma ma,  thật sự  thể  nghi ngờ..."
 
Thôi Tễ Minh mặt mày lạnh như băng.
 
Vừa  bao nhiêu tình cảm, giờ bấy nhiêu giận dữ.
 
Hắn đập mạnh chén .
 
"Tra cho !"
 
Chắc  trong lòng   suy đoán, nhưng   chứng cứ thì vẫn  chịu tin.
 
Mạnh Chẩm Nguyệt trong mắt  xưa nay luôn là tồn tại trong sáng  tì vết.
 
Nay, ảo tưởng tan vỡ,   thể chấp nhận nổi.