Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:50:25
Lượt xem: 429
Tưởng Nhược Nam từ từ mở mắt, ánh đỏ nhức nhối, thứ mơ mơ hồ hồ. Nàng chớp chớp vài cái, mắt dần hiện lên rõ ràng hơn, nến đỏ, lụa đỏ, trướng đỏ, tất cả đều rực rỡ chói mắt.
Đầu óc Tưởng Nhược Nam choáng váng, u mê.
Đây là ? Chẳng nàng đang ngủ trong căn phòng xập xệ thuê của ư? Sao mở mắt thấy những thứ ? Nàng nhớ trang trí phòng ốc một cách khủng bố như thế!
Lẽ nào đang mơ? Còn đang suy nghĩ miên man, đột nhiên, hai bóng một một xuất hiện trong tầm của nàng.
Ồ, nam thanh nữ tú, nam khuôn mặt tuấn, mày thanh mắt sáng, mái tóc dài màu đen bồng bềnh, phong thái của các nam tử lạnh lùng mà tiểu thuyết ngôn tình hiện đại thường miêu tả. Nữ da trắng như tuyết, mắt mày như hoa, mềm mại đáng yêu, giống các nữ chính trong tiểu thuyết của Quỳnh Dao. Chỉ là… Phong cách của hai cũng thật tầm thường, xem họ mặc gì , một màu đỏ rực, hệt như quả ớt, c.h.ế.t !
Có điều, nếu bỏ qua cách ăn mặc khó coi , thì hai họ trông cũng thật mắt, khiến mà nước miếng chảy ròng ròng…
Nằm mơ, nhất định là mơ! Tưởng Nhược Nam nàng từng quen những nhân vật nhan sắc thế . Vẻ của đôi trai gái đó, cho dù trong các bộ phim điện ảnh truyền hình thì cũng hiếm thấy.
Lúc , nam nhân đột nhiên mở miệng, nàng, ánh mắt tràn ngập sự khinh ghét, “Tưởng Nhược Lan, cho cô , bổn Hầu sẽ đấy, hôm nay cô quản , cũng đừng hòng quản! Cô gả Hầu phủ thì sẽ là của Hầu phủ, từ nay về , tuân theo quy tắc ở đây. Cô cũng sớm dẹp ngay cái tính khí cho , nếu còn dám ngang bướng dùng roi đánh , đừng trách dùng gia pháp khiến cô mất mặt!” Nói , dùng sức quất cây roi đen xì, to bằng ngón tay cái lên Tưởng Nhược Nam, khiến cho nàng đau đớn quằn quại.
Tưởng Nhược Nam kêu lên một tiếng, ôm ngay lấy chỗ roi quất, lúc mới phát hiện cũng đang mặc bộ y phục còn đỏ hơn cả quả ớt, hơn nữa giọng của nam nhân tuấn mặc dù gấp gáp nhưng giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, khiến mà trong lòng hiểu nghĩ thế nào, quan trọng nhất là, đang gì, nàng chẳng hiểu câu nào hết?
gọi tên nàng, hình như còn thiết nữa, điều nàng lấy danh dự của thề, nàng từng gặp nam nhân bao giờ! Nàng bắt đầu cảm thấy gì đó đúng, đây là mơ, thường mơ sẽ cảm giác, nhưng cảm giác đau đớn của nàng lúc rõ ràng. Hơn nữa, nàng phát hiện cách hóa trang của họ cũng bình thường, tóc nam nhân dài thế gì, nhưng đầu còn đội mũ ngọc buộc lụa đỏ, nữ nhân thì đầu cài đầy trâm, giống như trúng ám khí …
Khốn kiếp, rốt cục chuyện là thế nào?
Đột nhiên nữ nhân thét lên một tiếng, đến tiếng thét cũng “Quỳnh Dao”, nàng một tay chỉ thẳng Tưởng Nhược Nam, một tay bịt miệng, trong đôi mắt ánh lên vẻ kinh hãi.
“Thiệu Khang, tỷ tỷ chảy m.á.u !”
Một màu đỏ đến kinh hoàng!
Nam nhân chau mày, lạnh lùng hừ một tiếng, “Là nàng tự chuốc lấy.”
Tưởng Nhược Nam chỉ thấy đầu óc cuồng, khi ngất , nàng thấy ánh mắt lạnh lùng của nam nhân và khóe miệng của nữ nhân nhếch lên nhạt như như .
Một nữa tỉnh là ở giường, nhưng thật đáng tiếc, chiếc giường đệm Simmons êm ái, mà là một chiếc giường lớn chạm khắc tinh xảo, sa hồng tung bay, giống khuê phòng của các tiểu thư thời cổ đại. Hồi nhỏ khi còn ở cô nhi viện, mỗi xem phim truyền hình, nàng đều ao ước một ngày sẽ ngủ chiếc giường lớn cổ kính đầy lãng mạn .
Tưởng Nhược Nam véo lòng bàn tay một cái, đau thót tim! Không mơ…
Trước khi ngất nàng nghi ngờ , gần đây ít tiểu thuyết xuyên , lẽ nào, nàng cũng xuyên ?
Trời ơi, hôm qua nàng ký một đơn hàng lớn, sắp thăng chức tăng lương, nhận món tiền thưởng hậu hĩnh, thể đổi sang một căn nhà khác, sống một cuộc sống hơn, vì hợp đồng , nàng bỏ bao nhiêu tâm huyết…
Bây giờ tất cả đều trở nên vô nghĩa, mà nước mắt…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-1.html.]
Bên tai như năm trăm con vịt đang kêu quang quác.
Ngay cạnh nàng vang lên một giọng nữ sắc lẹm: “Thật quá đáng! Cùng phủ một ngày thì cũng thôi! Nạp con hồ ly chuyên cám dỗ khác quý thì cũng thôi! vứt bỏ tiểu thư nhà chúng đêm động phòng hoa chúc, đến phòng của con hồ ly ! Tiểu thư nhà chúng mới là chính thất! Thế chẳng khác nào cho tiểu thư nhà chúng một cái bạt tai ? Tiểu thư lên tiếng, Hầu gia dám đánh tiểu thư thương! Thật quá đáng, đến khi đó bảo tiểu thư tố cáo Hầu gia mặt Thái hậu, nhất định khiến Hầu gia hành lễ xin tiểu thư mới !”
Trái một tiếng “Tiểu thư chúng ” một tiếng “Tiểu thư chúng ”, xem là a , chỉ là a thật dũng cảm!
Tưởng Nhược Nam hiểu thêm về tình hình một chút, nên lên tiếng, mặc bọn họ tiếp tục .
Vân Mộng Hạ Vũ
Ngay đó một giọng phụ nữ khàn khàn vang lên: “Hồng Hạnh, con đừng thêm dầu lửa nữa, hôm qua , cho phép con mách với tiểu thư việc Hầu gia tới phòng của di nương, thế mà con cứ , còn xúi bẩy tiểu thư đến tận nơi tìm, kết quả tiểu thư dùng roi đánh thương di nương, vì Hầu gia mới đẩy tiểu thư , khiến tiểu thư ngã đập đầu cạnh bàn. Mặc dù cách giải quyết của Hầu gia thỏa đáng, nhưng tiểu thư đánh cũng là sai, chạy tới tìm Thái hậu cũng chẳng ích gì , đừng mong Hầu gia hành lễ với xin gì cả!”
Lằng nhằng hỗn loạn gì thế ! Tưởng Nhược Nam coi như hiểu, tên Hầu gia gì đó cùng một ngày cưới “cái xác” và một con gái khác, lẽ chính là mỹ nữ mà tối qua nàng gặp. thê thể cưới về cùng một ngày ?
Thôi , tạm thời gác vấn đề ở đây , bây giờ việc rõ ràng nhất là, Hầu gia thích mỹ nữ nhiều hơn “cái xác” nàng đang mang, đến nỗi vứt bỏ chính thất đêm động phòng hoa chúc, chạy sang phòng vợ lẽ, như thế kể thì cũng thật quá đáng! Không thích thể lấy mà, xem đây là cuộc hôn nhân vì lợi ích, mục đích, nhưng nếu là vì lợi ích thì cũng cho sự tôn trọng tối thiểu chứ?
Hay bên trong còn nội tình gì đó?
“ xác” nàng mang là một con gái chi phối bởi tư tưởng tam tòng tứ đức, dám cầm roi tới dạy dỗ tiểu tam, Tưởng Nhược Nam thật sự phục nàng !
Chỉ điều hành động kiểu chấp nhận và dung thứ trong thế giới , vì phụ nữ mới lo lắng như thế.
Hầu gia đánh phụ nữ, rõ ràng là một tên khốn!
“Mẹ, thể như thế, con đổ thêm dầu lửa! Lẽ nào con sai? Tiểu thư nhà chúng là ai chứ? Tiểu thư là con gái duy nhất của Khai quốc tướng quân! Tiên đế coi trọng tiểu thư nhà chúng bao! Suýt chút nữa thì tiểu thư trở thành phi tử của đương kim Hoàng thượng ! Đến Thái hậu còn yêu quý và coi trọng tiểu thư như con gái ruột của , phận tiểu thư nhà chúng tôn quý nhường nào? Vu Thu Nguyệt thể so sánh với tiểu thư ư? Chẳng qua chỉ là con gái của một quan tứ phẩm, cùng cửa một ngày với tiểu thư, còn vọng tưởng đạp lên đầu chính thất! Hầu gia thật quá đáng!”
Gia thế của “thể xác” tệ, con gái Khai quốc tướng quân, Thái hậu cũng coi nàng như con gái ruột…
, đúng, nếu một nền tảng vững chắc như thì Hầu gia dám khinh miệt nàng nhường ?
Một loạt những âm thanh ú a ú ớ vang lên, hình như phụ nữ xông tới bịt miệng Hồng Hạnh, “Con nhỏ thôi, tường nào là tường thông gió, đừng để Hầu gia thấy. Con chẳng qua cũng chỉ là một a , ngài dám đánh c.h.ế.t con lắm!”
Hồng Hạnh như giằng khỏi phụ nữ đó, giọng vẫn lanh lảnh: “Con sợ gì, con một lòng một vì tiểu thư, tiểu thư nhất định sẽ bảo vệ con! Mẹ, thật yếu đuổi! Cả ngày chỉ sợ sệt cái lo lắng cái , dũng cảm gan một chút, giống như tiểu thư , ai dám đắc tội với tiểu thư là tiểu thư lập tức vung roi. Mẹ xem, từ tới nay ai dám bắt nạt chúng ! Các ngươi thấy đúng ?” Câu cuối cùng hình như là với khác.
Ngay đó mấy giọng cùng vang lên, giọng thì trong trẻo, giọng thì non nớt.
“ thế, đúng thế, tiểu thư nhà chúng từng chịu thiệt thòi!”
“Hồng Hạnh tỷ đúng, tiểu thư nhà chúng cao quý, chỉ mới thể ức h.i.ế.p khác, ai dám ức h.i.ế.p chứ!”
Nghe tới đây, Tưởng Nhược Nam suýt nữa lăn khỏi giường, “Ai dám đắc tội với tiểu thư là tiểu thư lập tức vung roi”, “Chỉ mới thể ức h.i.ế.p khác, ai dám ức h.i.ế.p chứ!” Thế thật giống bà la sát quá?
Phụ nữ thời cổ đại chẳng coi trọng tam tòng tứ đức ư? Sao những lời ? Loại đừng là ở thời cổ đại phụ nữ luôn luôn địa vị thấp kém nhất trong xã hội, mà ngay cả ở thời hiện đại nam nữ bình đẳng cũng ai ưa.
Hồng Hạnh phát hiện Tưởng Nhược Nam cử động, bèn chạy tới đầu tiên.