Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-11-22 08:05:19
Lượt xem: 152
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Nhược Nam cho rằng đây là tin lành nhất mà gần đây nàng .
“Nhược Lan, điều bổn cung vẫn khuyên ngươi, cho dù ngươi phá bỏ hôn ước thì ngươi định thế nào? Chỉ cần ngươi sinh một trưởng nam cho An Viễn Hầu thì dù Vu thị đắc sủng, mặt ngươi vẫn cúi đầu thôi.”
Tưởng Nhược Nam ngoài mặt tỏ vẻ lời, nhưng trong lòng thì nghĩ thế.
Hoàng hậu là mẫu nghi thiên hạ, là chính thất, con trai, địa vị coi như vững chắc vô cùng, nhưng vui ? Hao tâm tổn sức nhằm đạt vài ngày thiên sủng vui tới mức mang những thứ quý giá để tặng nàng.
Đây là giá trị của một phụ nữ?
Thế thì thôi .
Trừ phi nàng thể suy nghĩ như những phụ nữ khác ở thế giới , cam chịu, nếu cả đời nàng cũng vui .
Tưởng Nhược Nam từ xưa tới nay từng thế nào là cam chịu, nàng chỉ tính cách quyết định mệnh, đường là do mà nên.
Chỉ cần một tia hy vọng tự do, nàng quyết từ bỏ!
Đang chuyện thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng thông báo của Ninh Hinh: “Hoàng thượng giá đáo!”
Hoàng hậu giật thảng thốt, ôm mặt lo lắng: “Sao Hoàng thượng đến giờ ?” Rồi vội vàng soi gương, đột nhiên sững sờ: “Bộ dạng thế thể gặp Hoàng thượng?”
Tưởng Nhược Nam vội vàng chỉ gian trong: “Hoàng hậu, hãy rửa mặt , để thần phụ giúp giữ chân Hoàng thượng!”
Lúc cũng chẳng còn cách nào khác, Hoàng hậu dặn dặn : “Phải giữ Hoàng thượng đấy!” Thấy Hoàng đế trong, Hoàng hậu vội vàng lui gian trong.
Tưởng Nhược Nam hành lễ với Cảnh Tuyên Đế: “Thần phụ thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế!”
Cảnh Tuyên Đế mặc áo bào màu vàng rực, tâm cao khí ngạo, mặt mày rạng rỡ, sải bước trong.
Trong nội điện chỉ Cảnh Tuyên Đế và Tưởng Nhược Nam, cung nữ thái giám đều hầu bên ngoài.
Cảnh Tuyên Đế như hề bất ngờ vì sự xuất hiện của nàng, thẳng đến chiếc ghế bằng gỗ tử đàn chạm hoa xuống, đó mới với Tưởng Nhược Nam: “Miễn lễ!”
Tưởng Nhược Nam lặng lẽ lui sang một bên, đợi Hoàng đế hỏi, nhưng : “Tưởng Nhược Lan, giờ ngươi coi Hoàng cung là nhà ? Hai, ba ngày thấy chạy cung.”
Tưởng Nhược Nam xong thì bực bội, thầm nghĩ, Hoàng đế là ý gì? Nàng len lén ngước mắt lên sắc mặt của Cảnh Tuyên Đế, thấy đôi mắt đào hoa của đang chằm chằm, khoé miệng nhếch lên , vẻ mặt trông giống như đang giận dữ.
“Ý của Hoàng thượng là thần phụ cung nữa ư?” Tưởng Nhược Nam hỏi .
Cảnh Tuyên Đế ngẩn , đó pha lên ha hả, “Tưởng Nhược Lan, lắm, mồm miệng càng ngày càng sắc bén. Ngươi hỏi thế, bảo trẫm trả lời thế nào đây?” Giọng đột nhiên trở nên nhẹ nhàng, mang theo ít nhiều mê hoặc: “Tưởng Nhược Lan, trẫm cảm giác ngươi giống chút nào nhỉ?”
Tưởng Nhược Nam thoáng ngẩng đầu lên, “Hoàng thượng, thần phụ là xuất giá tòng phu, đương nhiên thể tuỳ tiện ngông cuồng giống khi xưa nữa.”
“Không đúng, chỉ vì như thế…” Cảnh Tuyên Đế đột nhiên dậy, chầm chậm bước về phía Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam cúi đầu, chỉ thấy chỉ ngũ sắc thêu vạt áo bào của lấp lánh ánh mặt trời, con rồng thêu áo đang giương nanh múa vuốt, sinh động như thật. Cùng lúc đó, một mùi thơm nhàn nhạt phả mũi nàng.
“Trước hễ gặp ngươi là trẫm thấy đau đầu, nhưng bây giờ trẫm cảm thấy thú vị…” Hắn chậm rãi từng từ từng từ một, giọng sự mê hoặc, khiến Tưởng Nhược Nam thầm kinh ngạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-103.html.]
Con rệp hôm nay ? Thái độ thật kỳ lạ! Giọng , quá mờ ám.
“Hoàng thượng chê !”
Cảnh Tuyên Đế khẽ hai tiếng, quanh nàng mấy bước, Tưởng Nhược Nam cúi đầu, cảm thấy tê liệt. Cảm ác vô cùng khó chịu.
“Nghe còn cách trị bệnh đau đầu, khi xưa ngươi nhỉ, trẫm đau đầu, ngươi cũng chẳng chữa trị cho trẫm, Nhược Lan…” Tiếng gọi khe khẽ đó gần sát bên tai, “Đây thể coi là tội khi quân ?”
Tưởng Nhược Nam kinh ngạc, vội vã lùi phía một bước, “Hoàng thượng, đấy chỉ là mấy trò lặt vặt, thần phụ dám áp dụng long thể?”
“Không dám long thể của trẫm, dám dạy cho Hoàng hậu?” Cảnh Tuyên Đế áp sát thêm bước nữa.
Sự tiếp cận của Hoàng đế khiến Tưởng Nhược Nam cảm thấy áp lực. Không lâu , trán nàng rịn mồ hôi, bất đắc dĩ lùi về phía một bước, nhưng bước lùi chạm chân ghế, khiến cả nàng ngã xuống đó.
Trong lúc quan trọng, Cảnh Tuyên Đế nhanh tay nhanh mắt túm lấy cánh tay nàng. Còn kịp đợi nàng phản ứng , khẽ dùng lực, kéo nàng đến sát bên , cơ thể nàng xém chút nữa thì dính sát cơ thể .
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn nàng chăm chăm, khoé miệng nhếch lên ngạo nghễ, khẽ : “Nhược Lan sợ gì, cẩn thận chứ!”
Tưởng Nhược Nam thấy khuôn mặt áp sát, mắt nàng mở to đầy kinh ngạc, dường như kinh sợ tới mức tim ngừng đập.
Ngay đó, nàng lập tức bừng tỉnh , giằng khỏi sự khống chế của , lùi phía liền ba bước, lắp bắp :
“Hoàng hậu… Hoàng hậu đang ở trong phòng tắm… Lát nữa… lát nữa sẽ . Thần phụ cáo lui…”
Nói xong đợi Cảnh Tuyên Đế lên tiếng, vội vàng rời khỏi Khôn Ninh cung.
Tưởng Nhược Nam thì Hoàng hậu cũng bước , thấy Cảnh Tuyên Đế ngoài cửa, khoé miệng như như , vẻ mặt vô cùng đặc biệt.
“Sao Hoàng thượng đến lúc ?” Hoàng hậu tươi bước đón.
Cảnh Tuyên Đế thu ánh mắt về Hoàng hậu, mỉm : “Trẫm đến thăm Hoàng hậu, Hoàng hậu vui?”
Hoàng hậu níu cánh tay Cảnh Tuyên Đế, ngước mắt lên, rạng rỡ, “Hoàng thượng tới thăm thần , thần trong lòng vô cùng vui sướng.” Nói quanh, “Nhược Lan ? Vừa còn ở đây mà?”
“Thấy trẫm đến, đương nhiên cô ý nên lui !” Cảnh Tuyên Đế đáp, sắc mặt đổi.
***
Sau khi chạy khỏi cung Khôn Ninh, Tưởng Nhược Nam thở hắt một nhẹ nhõm.
Nghĩ đến màn , trái tim nàng bất giác đập nhanh rộn rã.
Con rệp hôm nay thế nhỉ? Động tác của là cố tình vô ý? Chắc vô tình thôi, là Hoàng thượng, thể ý gì khác với thất của thần tử chứ?
nếu là vô tình thì bộ dáng và lời của mờ ám như thế?
Tưởng Nhược Nam dám nghĩ tiếp nữa, nhưng trong lòng vẫn cảm giác bất an, cảnh tượng mà khác thấy, kết quả thật dám tưởng tượng… Tưởng Nhược Nam càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lưng ướt khô, khô ướt. Nàng thầm hạ quyết tâm, tránh xa Hoàng đế. Nếu duy trì quan hệ với Thái hậu và Hoàng hậu thì nơi như Hoàng cung nàng cũng đến.