Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:54:57
Lượt xem: 227
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Nhược Nam đẩy Phương ma ma , xuống vị trí của , đáp: “Tại về viện tử? Hầu gia lễ nghĩa phép tắc, cho phép gặp ngoài, , thừa nhận! đây là nhà chúng , Hầu gia dựa cái gì mà cho phép ở đây? Hầu gia là giữ phép tắc lễ nghĩa như thế, đương nhiên sẽ việc theo quy định, lẽ nào đuổi cô dâu mới khỏi bàn ngay trong bữa cơm đầu tiên ở nhà chồng là quy định ở Hầu phủ? Hay là, những quy định phép tắc của Hầu gia chỉ nhằm mà thôi?”
Cận Thiệu Khang tức giận tới tái nhợt cả mặt, gặp một phụ nữ mồm mép cay nghiệt thế từ bao giờ? Cơn giận tràn lồng ngực, hận tới mức hất tung cả bàn ăn lên, nhưng cuối cùng lẽ do nể mặt Thái phu nhân nên dám càn, tay nắm chặt đ.ấ.m một cái xuống bàn khiến bát đĩa nảy lên kêu đinh đinh.
Hắn lạnh lùng trừng mắt lườm Tưởng Nhược Nam, còn Tưởng Nhược Nam cũng chẳng chịu yếu thế mà trừng mắt .
Trong phòng lặng thinh tiếng động, đến Vu Thu Nguyệt cũng dừng thút thít, tất cả đều gần như ngừng thở, cả dám chớp mắt đôi nam nữ đang trừng trừng lườm . Bọn a , hầu già thu ánh mắt khinh miệt, một nữ chủ tử đanh đá ghê gớm dám đối đáp cả với Hầu gia, cho dù đắc sủng, hơn cả là họ đừng nên đắc tội gây sự với nàng.
Chính lúc hai bọn họ mắt to mắt bé, mắt bé lườm mắt to , Thái phu nhân từ đầu chí cuối vẫn im lặng, đột nhiên cao giọng quát: “Được , đừng cãi nữa, đến bữa cơm cũng yên tĩnh!” Bà nặng nề đặt cạch đôi đũa tay xuống bàn, lạnh lùng tiếp: “Đã tới nước thì ăn tiếp cũng chẳng ý nghĩa nữa! Giải tán hết ! Liễu Nguyệt, đỡ trong!”
“Vâng, thưa Thái phu nhân.” Liễu Nguyệt đến cạnh Thái phu nhân, cùng Trương ma ma đỡ bà dậy, Triệu di thái thái cũng đem con trai con dâu rời . Cận Yên Nhiên khi tức tối trừng mắt lườm Tưởng Nhược Nam một cái cũng kéo Vu Thu Nguyệt sưng cả mắt bỏ .
Bên bàn ăn chỉ còn Cận Thiệu Khang và Tưởng Nhược Nam.
Cận Thiệu Khang Tưởng Nhược Nam, sự phẫn nộ trong ánh mắt dần dần trở nên nguội lạnh, băng giá, chẳng một chút ấm, cứ như trong mắt Tưởng Nhược Nam là một đồ vật đáng giá.
Còn ánh mắt Tưởng Nhược Nam lộ rõ vẻ coi thường và khinh miệt.
Hai một lúc, Cận Thiệu Khang rời ánh mắt , lạnh một tiếng, : “Việc hối hận nhất mà từng là nhiều chuyện, loại như cô đáng chịu giáo huấn!” Nói xong, dậy, , lưng thẳng cứng, rời khỏi sảnh lớn thèm đầu .
Câu của Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Nam hiểu, nhưng nàng cũng chẳng quan tâm việc hiểu lời , càng quan tâm tới con , sự lạnh nhạt và xa cách của tổn thương nàng.
Nàng quan tâm, nhưng quan tâm, Phương ma ma bên cạnh nàng đang lo tới sắp rớt nước mắt, “Tiểu thư , tại chịu nhẫn nhịn một chút? Giờ khiến Hầu gia và Thái phu nhân nổi giận , đây? Tiểu thư, tại chịu lời ma ma chứ?” Nếu tiểu thư chịu lời khuyên của bà, chăm chỉ học quy tắc lễ nghĩa thì xảy chuyện ngày hôm nay!
Hồng Hạnh cũng lo lắng, cô theo hướng Cận Thiệu Khang rời mà buồn bã : “Tiểu thư, Hầu gia thật sự giận, thế nào?”
Tưởng Nhược Nam bĩu môi, khẽ hừ một tiếng, đáp: “Giận thì giận, gì ghê gớm chứ?” Nói cả một bàn thức ăn vẫn ăn bao nhiêu, món tay gấu nếm, đột nhiên toét miệng , kẻ khiến nàng ăn ngon miệng là Hầu gia , giờ nàng thể từ từ thưởng thức món tay gấu.
Tưởng Nhược Nam thò đũa , gắp một chiếc tay gấu đặt bát .
Hồng Hạnh chút dám tin, cô mở to mắt Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, còn ăn ?”
“Tại thể ăn , dày !” Những lúc cái ăn thì ngoan ngoãn mà ăn, vui vẻ mà ăn, đây là thói quen hình thành từ nhỏ của Tưởng Nhược Nam, hơn nữa hà tất để loại đàn ông đó ảnh hưởng tới tâm trạng của ?
Tưởng Nhược Nam quên đầu gọi Phương ma ma và Hồng Hạnh, “Còn nhiều thức ăn, là xuống cùng ăn ?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Phương ma ma lắc đầu nguầy nguậy, Hồng Hạnh Tưởng Nhược Nam đang ăn ngon lành, nuốt nước miếng, đáp: “Nô tỳ dám, tiểu thư, cứ ăn !”
Tưởng Nhược Nam nhiều khuôn phép, nên miễn cưỡng họ.
Bọn a , hầu già còn ở thấy Tưởng Nhược Nam vui vẻ tiếp tục ăn, nhưng dám để lộ bất kỳ điều gì mặt.
Tân phu nhân thật dễ trêu …
Tưởng Nhược Nam ăn thêm một miếng tay gấu nữa, mới đem theo Hồng Hạnh và Phương ma ma về viện.
Trên đường, nhân lúc xung quanh , Phương ma ma hạ giọng hỏi Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, chẳng cô thích Hầu gia nên mới gả cho ? Nếu , tại còn luôn khiến nổi giận? Tiểu thư, chi bằng cô hãy đến tạ với Hầu gia …”
Người thích Hầu gia nàng, nàng bao giờ thích loại đàn ông đánh phụ nữ, một đống vợ bé và hễ mở miệng là quy tắc khuôn phép . Tạ ? Tưởng Nhược Nam lén trừng mắt, kiếp nhé!
“Phương ma ma, nếu lên tiếng để mặc cho Hầu gia trách mắng, bà xem bọn sẽ thế nào? Họ là những chỉ sắc mặt, họ sẽ coi thường , trong cuộc sống hàng ngày sẽ phớt lờ . bây giờ, mặc dù họ chẳng tôn trọng , điều cũng chẳng , chỉ cần họ sợ , kiêng dè là ! Sau họ cũng dám gì quá đáng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-14.html.]
Phương ma ma nghĩ ngợi, thấy tiểu thư cũng lý, nhưng bộ dạng của Hầu gia khiến bà hiểu, vốn Hầu gia thành kiến với tiểu thư, nếu vì chuyện mà càng thêm ghét tiểu thư, nửa đời còn của tiểu thư sẽ trông cậy ai đây?
Hồng Hạnh bên cạnh lo lắng cho tương lai của chính , nếu Hầu gia thật sự để ý tới tiểu thư nữa thì cô thế nào? Thái phu nhân liệu tùy ý chọn cho cô một để gả?
Ba mang tâm sự riêng trong lòng, cùng về Thu Đường viện.
Buổi tối, khi Hồng Hạnh hầu Tưởng Nhược Nam dùng bữa, tâm trạng lơ đễnh, ánh mắt cứ mải ngoài cửa.
Tưởng Nhược Nam cô mấy , bèn hỏi: “Chuyện gì thế? Tâm tư lơ đễnh ?”
lúc Liên Kiều từ ngoài , Hồng Hạnh sắc mặt thoáng vui, vội gọi Liên Kiều tới với Tưởng Nhược Nam: “Tiểu thư, em sai Liên Kiều thăm dò xem tối nay Hầu gia nghỉ ở ?”
Tưởng Nhược Nam cô : “Còn cần hỏi?” Cận Thiệu Khang chăm sóc cho Vu Thu Nguyệt như bảo bối, đang tân hôn, ở trong viện của cô thì còn ở nữa?
“Tiểu thư”, Liên Kiều bên lên tiếng, sắc mặt giấu vẻ vui mừng, “Hầu gia đến chỗ Vu di nương, buổi tối dùng cơm cùng Thái phu nhân, khi dùng cơm tối xong bèn Sở Thiên các !” Sở Thiên các là tiểu viện của Hầu gia, thư phòng của cũng đặt ở đó, thỉnh thoảng vẫn về đấy nghỉ.
Nghe Liên Kiều , Hồng Hạnh mắt sáng lên, vỗ tay đáp: “Hầu gia nghỉ ở chỗ Vu di nương, xem cũng là sủng ái Vu di nương lắm!”
Tưởng Nhược Nam vẻ mặt vui tươi như bắt vàng của Hồng Hạnh, khóe miệng giật giật, đó sang hỏi Liên Kiều: “Hoa Thanh, Nhược Lâm đều ở Sở Thiên các đúng ?”
Liên Kiều ngẩn , cúi thấp đầu, giọng cũng nhỏ xíu: “Vâng, họ luôn đợi hầu trong tiểu viện.”
Tưởng Nhược Nam nhạt, ngoài Vu di nương còn hai a thông phòng như hoa như ngọc, tới cũng như thôi.
Hồng Hạnh thấy sắc mặt Tưởng Nhược Nam gì đó , vội vàng xua tay : “Tiểu thư, chỉ cần Hầu gia sủng ái Vu di nương là , chẳng qua chỉ là hai nha đầu thông phòng, cho dù nhấc lên di nương thì vẫn sắc mặt của tiểu thư đúng ? Không đáng ngại!”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu lên tiếng, đối với nàng mà , di nương cũng , thông phòng cũng , ý nghĩa giống cả thôi. Chỉ cần đến đây, thì nàng mặc kệ!
suy nghĩ của nàng e rằng Hồng Hạnh hiểu .
Sau bữa cơm, Tưởng Nhược Nam trong lúc trò chuyện với Hồng Hạnh mới rằng xuyên về một triều đại từng xuất hiện trong sách lịch sử - Lam Triều. Giờ đang thái bình thịnh vượng, ít chiến sự. Phu quân của nàng là An Viễn Hầu, một võ tướng, mặc dù nhân phẩm chấp nhận , nhưng cầm quân. Cuộc phản loạn ở biên cương phía Tây bốn năm , chỉ mất nửa năm tiêu diệt hết quá nửa quân chủ lực của đại quân phản loạn, hơn nữa năm đó mới chỉ mười chín tuổi, tiếp đó lệnh trấn thủ ở Tây Cương, mới về từ nửa năm .
Khi Hồng Hạnh hào hứng miêu tả những cuộc chiến hùng của An Viễn Hầu, thần sắc sùng bái cùng ảo mộng hiện rõ nét mặt, cứ như cô tận mắt chứng kiến chiến sự đó bằng, khiến Tưởng Nhược Nam liên tục lắc đầu, nha đầu , lẽ thầm yêu chăng?
Tưởng Nhược Nam chẳng đủ kiên nhẫn cô , ngáp dài một cái, tỏ ý ngủ. Hồng Hạnh thấy vội ngưng bặt, giúp Tưởng Nhược Nam trải giường gọi Liên Kiều, Hoa Anh cùng hầu Tưởng Nhược Nam ngủ.
Hôm nay Tưởng Nhược Nam nhiều nên cũng mệt, nàng mắc bệnh lạ giường của những kẻ giàu sang, huống hồ chiếc giường cao, gối mềm, chăn lụa, trướng màu đỏ rực thêu chỉ vàng điểm hoa, mùi hương thoang thoảng, mềm mại, ấm áp, là chiếc giường nhất mà nàng từng .
Vì chẳng bao lâu nàng chìm giấc mộng.
Hồng Hạnh và Liên Kiều trực trong đó cho tới khi xác định Tưởng Nhược Nam ngủ mới rời , sang phòng mé bên cạnh để nghỉ ngơi, cũng tiện phục vụ khi nàng cần.
Đèn đóm tắt, căn phòng tối om, ánh trăng mờ ảo lọt phòng qua các ô cửa sổ, lặng lẽ trải một tấm thảm màu bạc khắp phòng.
Cũng ngủ bao lâu, Tưởng Nhược Nam đột nhiên mở bừng mắt, “vụt” cái bật dậy.
Cận Thiệu Khang từng hỏi rằng Tưởng Nhược Nam nàng lớn lên như thế nào?
Tưởng Nhược Nam ôm chăn co chân , dựa đầu giường, xung quanh tĩnh mịch, thỉnh thoảng chỉ thấy tiếng xào xạc phát khi gió thổi qua đám lá cây cùng tiếng chó sủa rời rạc vọng tới từ . Không khí tĩnh lặng bình yên dường như dễ gợi những hồi ức cất giấu ở nơi sâu thẳm trong trái tim.
Nàng lớn lên như thế nào?
Từ khi kí ức, nàng sống trong cô nhi viện, những đứa trẻ khác hoặc vẫn còn nhớ hình dáng cha , nhưng trong ký ức của nàng bóng dáng của cha .