Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 172

Cập nhật lúc: 2024-11-23 07:56:27
Lượt xem: 130

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi mới bắt đầu, Thục phi vì Tưởng Nhược Nam tâm ý giúp nàng giữ long thai nên trong lời cửa chỉ đều vô cùng khách khí, cũng phối hợp. khi long thai định , thái độ của nàng với Tưởng Nhược Nam bắt đầu khác , thường xuyên châm chọc cạnh khóe hoặc khiêu khích Tưởng Nhược Nam, dường như gây sự với nàng.

Tưởng Nhược Nam , Thục phi vẫn luôn cho rằng nàng giáng cấp là của nàng nên ghi hận trong lòng, mặt nặng mày nhẹ với nàng cũng là chuyện bình thường. nếu cứ tiếp tục dung túng cho nàng , khi nàng sinh con trai phong Hoàng quý phi, e rằng lúc nàng sẽ tha cho nàng. Bị loại nhòm ngó chẳng chuyện dễ chịu gì, mặc dù bản nàng Thái hậu , nhưng những lúc Thái hậu cũng thể một tay che cả bầu trời, giống như chuyện hoàng tự .

Phải mới thể nhổ bỏ cái gai ở lưng ?

Hôm nay, Thục phi khơi chuyện: “Hầu phu nhân, dùng thực đơn của phu nhân, bổn cung lúc nào cũng trướng bụng. Phu nhân đừng ý định giở trò gì, nếu hoàng tự của bổn cung xảy chuyện nữa thì phu nhân đừng mong dễ dàng qua như .”

Tưởng Nhược Nam đang xoa huyệt vị cho Thục phi, nàng dừng động tác đang , thẳng , nàng đáp: “Nếu Thục phi ương nương tin thần phụ như thì bắt đầu từ bây giờ, thần phụ sẽ xin Hoàng thượng hạ chỉ từ bỏ việc trị liệu cho nương nương. Sau việc liên quan tới nương nương, thần phụ sẽ tham dự !”

Thục phi thì cả giận, “Hỗn xược, dám với bổn cung những lời như ! Phu nhân đang uy h.i.ế.p bổn cung ?”

Tưởng Nhược Nam mặt biểu cảm, nàng , chậm rãi : “Nương nương, thần phụ tuyệt đối uy h.i.ế.p nương nương, thần phụ xưa nay là thẳng thắn, nấy. Nếu hôm nay tới chuyện , thần phụ thực sự những lời từ tâm can cần rõ với nương nương, mong nương nương cho tả hữu lui !”

Thục phi nàng một lúc, nhạt đáp: “Được, bổn cung xem ngươi .” Nói xong, Thục phi cho cung nữ trong nội điện lui cả ngoài.

“Nương nương, thần phụ nương nương từ tới nay vẫn thích thần phụ, chỉ hận thể nhổ cái đinh là thần phụ thôi.” Tưởng Nhược Nam thẳng thắn

Thục phi sững , nàng ngờ Tưởng Nhược Nam thẳng tới như thế, nhưng ngay lập tức trừng mắt lườm nàng: “Hỗn xược, dám vu khống cho bổn cung, bổn cung nhất định tâu rõ với Hoàng thượng, để Hoàng thượng trị tội ngươi!” Nói định gọi .

Tưởng Nhược Nam cũng chẳng cuống quýt vội vàng, “Thục phi nương nương hãy thần phụ xong , đó quyết định xem nên tâu rõ với Hoàng thượng cũng muộn!”

Thục phi nàng, khuôn mặt ngày một đầy đặn bỗng trở nên âm mưu nham hiểm, “Được, để ngươi hết!” Tưởng Nhược Nam càng nhiều những lời bất kính, thì càng lợi cho nàng .

“Nương nương còn nhớ, nương nương ốm nghén, ăn bất cứ thứ gì, là ai giúp nương nương thể ăn ? Là thần phụ! Lần nương nương suýt nữa sảy thai, các thái y buông tay bất lực, là ai giúp nương nương giữ hoàng tự cho ? Vẫn là thần phụ!”

Thục phi lạnh lùng hừ một tiếng, trừng mắt lườm nàng: “Hầu phu nhân đang kể công với bổn cung ?”

“Không kể công!” Tưởng Nhược Nam nàng mỉm , “Thần phụ chỉ đang kể một sự thật. Đó chính là, Thục phi lúc nào cũng việc để dùng tới thần phụ, chỉ ốm nghén, chỉ giữ thai, thời gian mang thai của Thục phi nương nương còn dài, còn sinh nở, sinh nở xong, Thục phi nương nương lấy vóc dánh nhanh như Hoàng hậu ? Không chỉ thế thôi , đứa trẻ sinh ai thể đảm bảo nó ốm đau bệnh tật? Đối với trẻ con mà , những phương pháp thực liệu của thần phụ tác dụng nhanh hơn nhiều so với thuốc của thái y. Chặng đường còn dài, lẽ nào Thục phi nương nương thể đảm bảo bao giờ cần tới sự giúp đỡ của thần phụ ?”

Ban đầu Thục phi nương nương còn tỏ phớt lờ chẳng thèm bận tâm, nhưng mãi mãi, sự khinh mạn nét mặt dần biến mất, mà thần sắc trở nên trịnh trọng hơn.

Tưởng Nhược Nam những lời của tác dụng nhất định với Thục phi, nàng tiếp: “Thục phi đối phó với thần phụ, đương nhiên dễ như trở bàn tay. tới một ngày nào đó khi Thục phi cần đến thần phụ, sẽ để tìm thần phụ đây? Đối phó với thần phụ, nương nương sẽ đạt những lợi ích gì? Còn khi nương nương sự giúp đỡ của thần phụ thì sẽ giống như tình hình của hai , nương nương sẽ mất mát ?”

Thục phi ngẩng đầu nàng, giống như mới quen Tưởng Nhược Nam đầu , đánh giá quan sát nàng tỉ mỉ từ đầu tới chân một lượt, đó nhạt, đáp: “Trước đây bổn cung đánh giá thấp Hầu phu nhân ...”

Tưởng Nhược Nam , thể hiện sự thâm cao khó dò của : “Thực giữa nương nương và thần phụ cũng mối oán thù gì khó cởi. Chẳng qua vì tiểu thư Từ Uyển Thanh thôi. nương nương, nhà nương nương tính cách thế nào nương nương đương nhiên hiểu hơn ai hết, việc cấm túc của nàng lẽ nào là của thần phụ ? Lượng thứ cho thần phụ thẳng, đầu cấm túc là một việc đối với Từ tiểu thư, ít nhất thì cũng giúp nàng kiềm chế hơn, tránh gây họa lớn cho Từ gia. Thần phụ là một đơn giản, âm mưu quỷ kế từ xưa tới nay là những thứ hợp với thần phụ, thần phụ cũng thèm dùng những thủ đoạn . Nếu thần phụ thật sự những việc bất lợi cho nương nương, thật, thần phụ cơ hội , hơn nữa nương nương còn thể điều tra bất kỳ manh mối gì. bây giờ nương nương chẳng đang khỏe mạnh ? Ốm nghén khỏi , hoàng tự cũng giữ , vì , thần phụ thật sự hiểu, tại nương nương bài xích thần phụ như thế? Thần phụ vô hại đối với nương nương, nương nương cho dù thích thần phụ, cũng cần phòng thần phụ.”

Nói một xong, Tưởng Nhược Nam hít sâu một , “Những gì thần phụ xong , nương nương gì, thần phụ cũng thể ngăn cản. nương nương nên , thần phụ xưa nay đợi chết!” Câu cuối cùng, nàng khẽ nhấn mạnh.

“Nương nương hãy nghỉ ngơi , thần phụ xin cáo lui.” Tưởng Nhược Nam mỉm , hành lễ với Thục phi, rời .

Khi nàng sắp tới cửa thì phía vang lên giọng ôn hòa của Thục phi.

“Bổn cung cùng đứa con trong bụng, mong nhận sự quan tâm của Hầu phu nhân!”

Tưởng Nhược Nam đầu, Thục phi khẽ, “Thục phi xin hãy yên tâm, thần phụ nhất định tận tâm, tận lực!” Có thể khiến Thục phi cởi bỏ khúc mắc với , từ nay về nàng cần đề phòng nàng nữa, Tưởng Nhược Nam cũng tình nguyện phục vụ nàng .

Từ buổi chuyện thẳng thắn với Thục phi nương nương, khi gặp mặt Tưởng Nhược Nam, thái độ của nàng thể ngoắt một trăm tám mươi độ, nhưng ít nhất cũng còn lầm lầm lì lì giận dỗi bực tức, cạnh khóe chế nhạo nữa, hai họ tiếp xúc với bình hòa.

Thời gian thể coi là những ngày nhẹ nhàng thoải mái nhất của Tưởng Nhược Nam. Thái phu nhân trong phủ mặc dù vẫn lạnh nhạt, nhưng cũng gây phiền phức khó khăn gì cho nàng, Vu Thu Nguyệt thì gần như còn dám trêu ghẹo gì nàng nữa, trong Hoàng cung cũng bớt quả b.o.m hẹn giờ là Hoàng đế, ngay đến Thục phi nương nương cũng an phận .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-172.html.]

Thái hậu vẫn khỏe mạnh, Hoàng hậu vẫn thiện hiền hậu, quan hệ giữa nàng và Cận Thiệu Khang cũng bình thường như , cuộc sống yên bình thế khiến Tưởng Nhược Nam cảm giác thật dễ chịu, khiến cảm thấy cứ sống mãi thế cũng chẳng gì là .

Vốn nàng vẫn luôn lo lắng chuyện của Hoàng hậu, Hoàng hậu ám thị để nàng hỏng đứa con của Thục phi, Hoàng đế thể chứ? , Khôn Ninh cung vẫn yên bình, Cảnh Tuyên Đế cũng động thái gì đặc biệt, cứ như chuyện đó từng xảy .

Chỉ là thỉnh thoảng Hoàng hậu len lén với nàng, gần đây, đến Khôn Ninh cung của Hoàng đế ít hơn .

Tưởng Nhược Nam nên kể cho Hoàng hậu rằng Hoàng đế chuyện , nhưng nghĩ tới những lời Hoàng đế từng nhắc nhở nàng, nàng đừng nhúng tay việc , cảm thấy nếu để Hoàng hậu , ngoài tăng thêm tâm bệnh , chẳng lợi ích gì lớn, vì nàng im lặng lên tiếng.

Hoàng hậu khi với nàng chuyện , vẻ mặt chút buồn bã, “Dù cũng bao nhiêu năm , cho dù bổn cung chút đổi, nhưng trong mắt Hoàng thượng cũng vẫn là cũ. Rất nhanh sẽ mới cung, trong hậu cung bao sắp ngủ ngon giấc !”

“Người mới?” Tưởng Nhược Nam tò mò hỏi.

Hoàng hậu uể oải liếc nàng một cái, điềm đạm đáp: “Nhược Lan còn ư? Tháng chính là đại tuyển ba năm một ! Không sẽ bao nhiêu cô nương xinh trẻ trung cung...”

Tháng , chẳng chỉ còn vài ngày nữa thôi ư?”

Hoàng hậu khổ một tiếng, “Không thấy gần đây bổn cung bận ?”

Tưởng Nhược Nam Hoàng hậu, trong lòng bỗng cảm giác đồng cảm. Ông xã tuyển một đám vợ bé, là thê tử còn bận rộn lo lắng, tận tâm tận lực, còn ghen tuông đố kị.

Vị trí Hoàng hậu mặc dù oai phong vô hạn, nhưng cũng trả giá nhiều.

Bên , Tưởng Nhược Nam sống thanh thản nhà nhã, bên , cuộc sống của Vu Thu Nguyệt khổ sở vô cùng.

Từ hôm Cận Thiệu Khang tức giận bỏ , suốt một thời gian cũng đến Cẩm Tú viện nữa. Trước , mặc dù Cận Thiệu Khang luôn nghỉ Thu Đường viện, nhưng cách hai ngày một tới Cẩm Tú viện thăm cô , hoặc cùng ăn bữa cơm, nhưng bây giờ, đến bóng cũng chẳng thấy .

Vu Thu Nguyệt nghĩ tới việc hàn gắn quan hệ giữa hai . Cô tới Sở Thiên các cầu kiến, Cận Thiệu Khang né tránh, điều thái độ vô cùng lạnh nhạt, đợi Vu Thu Nguyệt lóc những lời hối hận sâu sắc xong, Cận Thiệu Khang mới lạnh lùng đáp một câu: “Biết , nàng về . Đang mang thai, chút ý chăm sóc bản .”

Sự lạnh nhạt của Cận Thiệu Khang khiến cô càng thêm lo lắng, bất luận thế nào, cô cũng thể để mất sự sủng ái của Hầu gia. Thế là cô tới xin Thái phu nhân giúp đỡ.

Vốn Thái phu nhân cũng giận cô , nhưng thấy cô đang mang thai, cả ngày lóc sụt sùi, mặt ủ mày chau, bà lo lắng tâm trạng của cô sẽ lợi cho đứa trẻ trong bụng. Thế là một hôm, Thái phu nhân tìm cơ hội, khuyên con trai tới thăm Vu Thu Nguyệt.

“Ta Thu Nguyệt việc phần hoang đường, nhưng tấm lòng của nó thể hiểu , nếu thời gian gần đây con thường xuyên nghỉ Thu Đường viện thì như thế? Nói cho cùng cũng là do sự chuyên sủng của con mà !”

Nói tới đây, sắc mặt Thái phu nhân , “Nếu sự chuyên sủng của con thể kết quả, sủng một đích trưởng tử, cũng đành cho qua, nhưng...”

Bà tức tối hừ một tiếng, hỏi : “Giờ hai con vẫn động phòng ?”

Cận Thiệu Khang dối gạt mẫu thêm nữa, cúi đầu, im lặng.

Thái phu nhân tức giận mà chỗ xả, “Con xem, con xem, chuyện là thế nào? Thôi, đợi hai tháng , đầy nửa năm khi đón chính thất về, sẽ nạp phòng cho Hoa Thanh, Nhược Lâm. Ta tin Hầu phủ thì sẽ tuyệt hậu!”

Cận Thiệu Khang thất kinh, vội vàng phản đối: “Mẫu , chuyện thể .”

Thái phu nhân lạnh lùng , cao giọng: “Có gì mà ? Chỉ cần đầy nửa năm chính thất thai, đừng chỉ nạp thêm hai a thông phòng, mà ngay cả nạp thất cho con cũng chẳng ai dám Cận gia đúng!”

Vân Mộng Hạ Vũ

Cận Thiệu Khang dậy, trầm giọng đáp: “Mẫu , chuyện cần bận tâm, cho dù phân phòng cho hai đó con cũng tới !”

Thái phu nhân tức tới mức ném ly trong tay xuống đất: “Thiệu Khang, con ma ám ? Con đang ? Vì một đứa con gái phân biệt trái , con dám bỏ mặc việc kế thừa hương hỏa của Cận gia quan tâm? Khốn kiếp!”

Thái phu nhân chỉ con trai, tức tới mức đ.ấ.m n.g.ự.c liên tục.

Cận Thiệu Khang thấy mẫu tức tới mức , trong lòng hổ then, vội vàng quỳ xuống. Liễu Nguyệt bên cạnh nhanh nhẹn giúp Thái phu nhân vuốt lưng, lúc mới khiến bà bình tĩnh trở .

Loading...