Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 173
Cập nhật lúc: 2024-11-23 07:58:48
Lượt xem: 115
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Là nhi tử bất hiếu mẫu giận!” Cận Thiệu Khang ngẩng đầu mẫu , khổ một tiếng: “, mẫu , nhi tử hình như ma ám thật ...”
Thái phu nhân con trai, tức tới thối lên lời. Một lúc lâu bà mới lên tiếng: “Chuyện khác tạm thời , nhưng mặt Thu Nguyệt màng ăn uống, ngày đêm ngủ, như thế lợi cho đứa con trong bụng, bất luận thế nào con cũng thăm nó, để nó yên tâm, chịu ăn chút gì đó. Đứa con trong bụng nó là con của con, con thể vì một con gái chịu động phòng với mà vứt bỏ cả cốt nhục!”
“Mẫu !”
“Ta xong, nếu con còn coi là thì hãy theo lời !” Thái phu nhân nghiêm giọng , đó xua xua tay, ý bảo lui .
Sau khi rời khỏi Tùng Hương việ, Cận Thiệu Khang bèn tới Cẩm Tú viện. Khi đến nơi, thấy Vu Thu Nguyệt đang gẩy đàn, sắc mặt nhợt nhạt, thần sắc u buồn, cô như gầy rộc hẳn .
A thông báo một tiếng, Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu thấy Cận Thiệu Khang, nước mắt lã chã rơi, cô luống cuống dậy, cẩn thận đổ cây đàn xuống đất, nhưng mặc kệ, cứ thế lao lòng Cận Thiệu Khang, vùi đầu n.g.ự.c , hai tay vòng ôm chặt lấy .
“Hầu gia, cuối cùng cũng chịu tới thăm Thu Nguyệt , cuối cùng chịu tha thứ cho Thu Nguyệt ? Thiếp mà, trong lòng Hầu gia vẫn Thu Nguyệt. Hầu gia, xin đừng bao giờ giận Thu Nguyệt nữa, Thu Nguyệt nhất định sẽ những việc ngu ngốc !”
Giọng cô nũng nịu dịu dàng, đủ để khiến bất kỳ ai cũng thể mềm lòng.
Cận Thiệu Khang gỡ hai tay cô , nhẹ nhàng, nhưng vô cùng kiên quyết đẩy cô khỏi .
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu, mắt ầng ậc nước, ngẩn : “Hầu gia...”
“Thu Nguyệt, nàng đang mang thai, nên chăm sóc cho bản , ban đêm gió lạnh, nàng mặc ít áo như thế, chẳng dễ cảm ?” Lời quan tâm, nhưng giọng đều đều, vẻ mặt cũng bình thản, như đang trần thuật một sự việc, bất kỳ sự âu yếm nào trong đó.
Vu Thu Nguyệt nhất thời hiểu ý , “Hầu gia, vẫn trách Thu Nguyệt? Thu Nguyệt nên dùng thủ đoạn đó, nhưng Thu Nguyệt sợ thời gian mang thai thể hầu hạ Hầu gia, Hầu gia dần dần sẽ quên Thu Nguyệt. Thu Nguyệt chỉ giữ , thường xuyên đến Cẩm Tú viện hơn, tất cả đều là vì Thu Nguyệt quan tâm tới Hầu gia. Hầu gia, coi như nể tình con của chúng , hãy tha thứ cho Thu Nguyệt, ?” Cô quỳ xuống, túm lấy gấu áo , nấc ngừng.
Cận Thiệu Khang đỡ cô dậy, “Thu Nguyệt, trách nàng, hiểu tại nàng . Trong mắt nàng, chẳng qua chỉ là sự đảm bảo cho lợi ích tương lai của nàng, là một quân cờ giúp nàng địa vị mà thôi. Vì lợi ích của nàng, nàng thể dùng mê hương để đưa con gái khác tới bên , thể thấy trong lòng nàng, mãi mãi bì với lợi ích của nàng. Vậy thì, nàng cần bộ đau đớn tuyệt vọng nữa, hãy bảo vệ cho quân cờ khác trong bụng nàng, ngoài , nó cũng là một sự đảm bảo cho tương lai của nàng đấy!”
Nói xong những lời , Cận Thiệu Khang ở thêm nữa, lập tức bỏ .
Vu Thu Nguyệt kinh hãi hét lên một tiếng, chạy tới ôm chặt lấy , hoảng hốt rối bời : “Hầu gia, như thế, Thu Nguyệt thật lòng yêu ! Xin hãy tin Thu Nguyệt!”
Cận Thiệu Khang gì, tách hai tay cô , nhanh nhẹn rời khỏi Cẩm Tú viện.
Phía vang lên tiếng gọi thê lương của Vu Thu Nguyệt: “Hầu gia, Hầu gia!” giọng còn thể khiến dừng bước nữa.
Ra khỏi Cẩm Tú viện, Cận Thiệu Khang hề do dự, đến thẳng Thu Đường viện.
Trong Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam đang trong phòng sách, a thông báo bèn đặt cuốn sách tay xuống, dậy đón Cận Thiệu Khang.
Vừa đến cửa, thấy Cận Thiệu Khang vén rèm bước , Tưởng Nhược Nam còn kịp thỉnh an, Cận Thiệu Khang đột nhiên lao tới, kéo nàng ôm chặt lòng.
Liên Kiều theo vốn định để giúp y phục, cảnh đó, giật lè lưỡi, vội vàng đầu gọi rời .
Tưởng Nhược Nam thấy lạ, Cận Thiệu Khang xưa nay vẫn giữ lễ nghi phép tắc, bao giờ hành động mật nào với nàng mặt ngoài, hôm nay thế ? “Hầu gia, Hầu gia!” Tưởng Nhược Nam thử đẩy , nhưng ôm chặt hơn.
Tưởng Nhược Nam thở dài: “Hầu gia, còn buông tay, sẽ cù đấy!” Giờ dường như càng ngày càng tùy tiện , gì thì nấy, động chút là ôm ôm hôn hôn, thể cứ dung túng cho tiếp tục thế .
Lời uy h.i.ế.p hữu dụng, Cận Thiệu Khang lưu luyến buông nàng , khẽ hừ một tiếng: “Đồ tinh quái, nàng cũng lắm chiêu trò thật!”
Tưởng Nhược Nam gọi a y phục cho .
Thay y phục xong, Cận Thiệu Khang chơi cờ, hai bèn xuống chiếc bàn tròn chơi cờ Ngũ Tử.
Trong lúc chơi cờ, Cận Thiệu Khang đột nhiên : “Việc của Cấm vệ quân xong !”
Tưởng Nhược Nam “ồ” một tiếng, tiếp tục suy nghĩ xem nước cờ tiếp theo sẽ thế nào.
Cận Thiệu Khang nàng: “Nàng tình hình của đường ư?”
“Đường ?” Tưởng Nhược Nam ngẩn , nhớ nhị đường ở nhà đại bá, chẳng trách thời gian Tưởng Sính Đình đến Hầu phủ nhiều , thì là thăm dò tin tức.
Cận Thiệu Khang , bộ dạng của nàng rõ ràng là chẳng quan tâm tới chuyện . Nói mới nhớ, nàng gả về đây lâu như , cũng từng mưu lợi bất cứ thứ gì từ .
Đây là việc việc ? Cận Thiệu Khang đột nhiên thể trả lời.
“Nhị đường của nàng thăng Bả tổng[1] trong quân doanh năm.”
[1] Bả tổng: Một chức quan.
Tưởng Nhược Nam nghiêng nghiêng đầu, hiểu khái niệm là gì.
Cận Thiệu Khang đáp: “Không lâu nữa, bên đại bá chắc chắn sẽ tới cảm tạ nàng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-173.html.]
“Cảm tạ chuyện gì...” Lời còn xong, Tưởng Nhược Nam hiểu, nàng Cận Thiệu Khang một cái: “Thực cần những việc .” Làm cũng cảm ơn ...
Cận Thiệu Khang nhàn nhã đặt quân cờ màu đen trong tay xuống: “Ta chẳng gì cả, điều nhị đường của nàng thích hợp với vị trí đó. Cấm vệ quân phụ trách an nguy của Hoàng thành và Hoàng thượng, chỉ bày cho vui!” Nói xong, giơ ngón tay thon dài gõ gõ bàn cờ, “Nhắc nàng, nàng hết cờ !”
“Á...”
Thời tiết dần chuyển lạnh, chăn và tấm phủ trải giường cũng , dùng ga giường thêu hoa dày, chăn đắp là chiếc chăn gấm lớn màu đỏ bên thêu đôi chim uyên ương quấn quýt.
Có điều Tưởng Nhược Nam cảm thấy nếu đắp cùng chăn với một chiếc giường chút nguy hiểm, vì kiên quyết mỗi đắp một chăn.
Hôm nay cũng , Cận Thiệu Khang co ro trong chăn của , gáy nàng mà thấy buồn bực. Trước mùa hè, khi ôm nàng còn thể len lén ôm một cái, nhưng giờ cách hai lớp chăn, bất tiện vô cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
Hắn lén thò tay , luồn trong chăn của nàng, nhưng thò một chút Tưởng Nhược Nam phát hiện . Nàng đầu , trừng mắt với : “Làm gì thế?”
Cận Thiệu Khang nghiến răng, lật luôn chăn chui .
Tưởng Nhược Nam cuống lên, sống c.h.ế.t đẩy : “Hầu gia, đừng giở võ lì, chúng thỏa thuận , từng sẽ ép , đại trượng phu một khi buông lời hứa, tứ mã nan truy!”
Cận Thiệu Khang gì, nàng thể ngăn ? Không lâu , Cận Thiệu Khang chui trong chăn của nàng, ôm nàng lòng, vùi đầu hõm vai nàng, hít một thật sâu.
Thơm quá!
Khóe miệng của Cận Thiệu Khang bất giác nhướn lên , trong lòng ngập tràn cảm giác hạnh phúc.
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, tức tới mức trợn tròn mắt, chẳng cách nào, đành giở chiêu sát thủ : “Hầu gia, còn chịu buông , sẽ cù cho buồn!”
Khó lắm mới hương ấm ngọc mềm trong lòng, Cận Thiệu Khang chịu buông tay, nàng càng ôm chặt hơn, đó khống chế luôn tay nàng. Hắn ngẩng đầu, nàng : “Thân là thê tử đương nhiên nghĩa vụ ấm giường cho phu quân. Chăn của lạnh lẽo thế ngủ quen, là, nàng trong chăn của một lát cho ấm lên ?”
Tưởng Nhược Nam cũng khách khí đáp luôn: “Một đàn ông lớn từng còn cần ấm chăn gì nữa, hơn nữa thời tiết cũng lạnh lắm . Hầu gia, coi là đứa trẻ lên ba chắc?”
“ lạnh thật, chân lạnh lắm, tin nàng thử mà xem!” Nói , Cận Thiệu Khang cố ý vận khí khiến huyết dịch ở hai chân thể lưu thông, đó áp sát cọ cọ mu bàn chân của nàng.
“ là lạnh thật...” Tưởng Nhược Nam lẩm bẩm một câu , “Mới chỉ đầu thu, chẳng lợi hại ư, đến chân cũng tự ủ ấm thế?”
Cận Thiệu Khang tỏ vẻ trầm trọng, thở dài: “Sau khi trở về từ sa mạc, cũng do môi trường ở đó quá khắc nghiệt mà cơ thể bỗng dưng mắc vài bệnh vặt. Hễ đến mùa đông là lạnh như băng, ấm chăn cho thì thể ngủ .”
Tưởng Nhược Nam nhớ tới những vất vả khó khăn ở sa mạc mà từng kể với nàng, trong lòng bất giác xót thương. Ngay lập tức, nàng cảm thấy hai chân quấn chặt lấy chân nàng, đôi chân to dài cứ chốc chốc cọ cọ chân nàng, những vết chai dày cộm chân dịu dàng chà xát lên làn da mềm mại của nàng, khiến nàng cảm giác buồn buồn, khiến những ngón chân nàng bất giác quặp chặt .
Nàng rụt rụt chân , : “Đừng như thế, buồn lắm...”
Cận Thiệu Khang chỉ thấy chân nàng ấm, mịn mịn mềm mềm, giống như hoa , áp sát cảm giác thật dễ chịu. Biết nàng tránh, càng quấn chặt hơn, hai chân kẹp c.h.ặ.t c.h.â.n nàng, khe khẽ cọ xát, làn da mịm màng, sự tiếp xúc mềm mại khiến thấy thật sự đặc biệt, trái tim tê , “chỗ nào đó” nơi bụng bắt đầu nóng rực.
Hắn ngẩng đầu lên mắt nàng, đôi mắt nàng đen láy sâu thẳm, in bóng hình trong đó, mỉm khẽ : “Đừng động đậy, chân lạnh, giúp sưởi ấm .”
Giọng trầm thấp, khản đặc, thở vuốt ve cổ nàng, giống như một bàn tay vô hình .
Nhìn đôi mắt sâu hút của , nụ điềm đạm của , mặt nàng bỗng dưng nóng bừng, tim đập thình thịch.
Còn ngón chân cọ qua cọ nơi bàn chân nàng, từ từ trượt qua gót chân, lên , lướt tới bọng chân, mơn man ở đấy. Móng chân cứng, nhưng sắc nhọn, cảm giác chần ở da, dễ chịu...
Cảm giác nàng đều vô tình tập trung ở các đầu ngón chân , trái tim cũng theo đó mà thấp thỏm xuống lên.
Tưởng Nhược Nam đột nhiên cảm thấy nóng, nàng nóng, vòng tay nóng, bàn tay đang từ từ lên lưng nàng nóng, còn thở của càng nóng hơn...
Chỉ hai chân là vẫn lạnh lẽo, giống như hai viên đá, khiến nàng dễ chịu một chút.
Trong đầu nàng vang lên một giọng nhắc nhở, tiếp tục như thế thì , cứ tiếp tục thế thỏa đáng!
Nàng khẽ cử động, tìm cách giằng chân khỏi sự khống chế của .
“Vậy ngủ... trong chăn của , ngủ... chăn của .” Không tại , nàng bỗng dưng lắp bắp.
“Không , nàng mà , chăn chẳng mấy chốc sẽ lạnh!” Miệng ghé sát môi nàng, khuôn n.g.ự.c ấm nóng áp sát nàng.
đột nhiên nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt chút lạnh lẽo, khe khẽ hừ một tiếng: “Không lẽ mỗi tối đều ôm phụ nữ mới ngủ ?” Là Hoa Thanh, Nhược Lâm ?
Cận Thiệu Khang ngẩn , ngọn lửa trong nguội bớt quá nửa, hỏng , thế chẳng tự đào hố chôn ? Nghĩ thế bèn vội vàng bổ sung: “Không ...” nhất thời tìm lý do gì để giải thích.
Tưởng Nhược Nam trừng mắt, nhân dịp chú ý, dùng sức đẩy , đó nhanh nhẹn cuộn tròn chăn, khiến thể chui nữa.
Hễ nghĩ đến cũng từng ôm phụ nữ khác ngủ thế , nàng thoải mái cho .
“Nhược Lan...” Cận Thiệu Khang Tưởng Nhược Nam đang cuốn chặt như chiếc bánh bao, vẻ mặt bất lực vô cùng.