Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 178
Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:00:21
Lượt xem: 139
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hắn thoáng sầm mặt xuống, khẽ hừ một tiếng: “Nếu nàng gả cho An Viễn Hầu thì hôm nay cũng là một trong các tú nữ , cũng sẽ sắc phong trở thành phi tần của trẫm. Hơn nữa, nhất định còn là sắc phong một vị trí cao nhất trong họ!”
Tưởng Nhược Nam cúi đầu: “Hoàng thượng chẳng hứa sẽ truy cứu thần phụ chuyện nữa ? Sao những lời như thế?”
Cảnh Tuyên Đế cũng tại . Trong ngự tuyển ba năm , vô cùng hưng phấn. Những mỹ nhân đang chờ tuyển chọn khiến vui sướng khôn cùng, cũng chăm chú quan sát họ. , chẳng mấy tinh thần, tú nữ , thậm chí vài nàng nhan sắc còn hơn cả Thục phi, tuy chẳng ai khiến mắt sáng rực lên, cũng chẳng ai khiến kích động hào hứng. Chỉ duy nhất một khiến hứng thú, đó là một tú nữ mặc bộ y phục màu trắng như tuyết nhảy múa, khuôn mặt, tư thế nhảy múa, thậm chí chú ý tới cơ thể của tú nữ , những gì để ý chính là bộ y phục màu trắng , đột nhiên ma xui quỷ khiến, giữ thẻ bài của nàng .
Sau khi giữ thẻ bài mới nhận nhan sắc tú nữ chẳng mấy xuất chúng, Hoàng hậu còn tò mò mấy .
“Nhược Lan...” Cảnh Tuyên Đế nàng, ánh mắt chăm chú, giọng dịu dàng. Thời gian thường xuyên với nàng như thế, khiến Tưởng Nhược Nam trong lòng thất kinh.
“Nàng hối hận ?”
Một câu đầu cuối khiến Tưởng Nhược Nam chẳng hiểu gì, “Hối hận điều gì thưa Hoàng thượng?”
“Hối hận vì lấy An Viễn Hầu. Nghe nàng vẫn chịu động phòng với ?” Cảnh Tuyên Đế tiếp.
Đang lúc , Tưởng Sính Đình chạy từ một vạt rừng cạnh đấy. Cô lúc nàng chuẩn khỏi cung, cũng chắc chắn nàng sẽ qua con đường , vì mới chọn đường tắt, hi vọng thể đuổi kịp nàng. Chỗ gần Trữ Tú cung nên cô thuộc đường thuộc lối.
Tưởng Sính Đình khỏi vạt rừng thì thấy Tưởng Nhược Nam và Hoàng đế, đồng thời câu mà Hoàng đế hỏi Nhược Lan với giọng hết sức dịu dàng : “Nàng hối hận ...”
Vô thức, Tưởng Sính Đình vội nấp một phiến đá.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy lúc mà chuyện đó với Hoàng đế thì thật là kỳ lạ, nên nàng ngẩng đầu đáp: “Hoàng thượng, đây là chuyện riêng của thần phụ.”
“Trả lời trẫm, nàng hối hận ?” Cảnh Tuyên Đế cố chấp, giọng sự uy nghiêm khiến nàng thể trả lời.
“Hoàng thượng, còn sớm nữa, thần phụ xin cáo từ...” Tưởng Nhược Nam đột nhiên rời khỏi đây.
Tưởng Sính Đình cách đó xa, vô cùng kinh ngạc, Tưởng Nhược Lan dám thái độ như thế với Hoàng thượng? Hơn nữa thái độ của Hoàng thượng với cô cũng lạ, hỏi vợ của thần tử một câu như thế ?
Cô len lén thò đầu , liếc về phía hai .
Tưởng Nhược Nam qua Cảnh Tuyên Đế, đột nhiên Cảnh Tuyên Đế giơ tay nắm lấy tay nàng. Tưởng Nhược Nam thất kinh đầu , vội vàng giẳng khỏi tay : “Hoàng thượng, xin đừng như thế!”
Tưởng Sình Đình nấp phiến đá kinh ngạc tới mức suýt kêu bật lên thành tiếng. Cô mở to mắt, sống c.h.ế.t bịt chặt miệng .
“Vậy nàng hãy trả lời trẫm !” Cảnh Tuyên Đế nàng, ánh mắt đắm đuối.
“Thần phụ hối hận!” Ánh mắt của khiến nàng sợ, nên vô thức buộc miệng trả lời như thế.
“Vậy tại nàng còn chịu động phòng?”
Tưởng Nhược Nam miễn cưỡng nở một nụ : “Đấy là chuyện , giờ thần phụ động phòng với An Viễn Hầu .”
Sắc mặt Cảnh Tuyên Đế sầm xuống, giọng cũng nặng hơn, lúc tỏ rõ khí thế của một bậc quân vương.
“Nhược Lan, đừng lừa dối trẫm, chuyện trẫm thể dễ dàng điều tra . Lẽ nào trẫm gọi đến kiểm tra thể nàng?”
Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu , nàng bất giác cao giọng: “Hoàng thượng, rốt cuộc định gì? Tại hỏi thần phụ những chuyện ? Mặc dù là Hoàng thượng, nhưng cũng lý do gì để quản lý cả chuyện riêng tư của nhà khác cả!” Nàng hít sâu mấy , trái ngó , hạ giọng tiếp: “Thần phụ xin cáo lui.” Đoạn bỏ .
Tưởng Sính Đình ở bên rõ ràng là đang dám tin tai nữa. Tưởng Nhược Lan dám những lời như thế với Hoàng thượng, điều khiến cô càng dám tin nữa là, Hoàng thượng vẻ như chẳng hề tức giận.
“Nàng tưởng rảnh rỗi việc gì chắc?” Cảnh Tuyên Đế hét lên lưng nàng, buồn bực, nhưng chẳng thể phát tiết ngoài, “Ta là, nếu nàng hối hận, thể giúp nàng!”
Vân Mộng Hạ Vũ
“Ta?” Hoàng thượng khi với Tưởng Nhược Lan xưng hô là “” mà “trẫm”, họ... rốt cuộc họ quan hệ gì? Tưởng Sính Đình càng càng kinh hãi.
Tưởng Nhược Nam dừng bước, từ từ , đáp: “Giúp thần phụ? Hoàng thượng giúp thần phụ việc gì?”
“Chẳng nàng từng hủy hôn ư?” Cảnh Tuyên Đế bước gần phía nàng, hạ giọng, giọng điệu toát cảm giác thần bí, từng từ từng chữ rõ ràng: “Trẫm thể giúp nàng!”
Tưởng Nhược Nam ngẩn , nhất thời gì. Ly hôn, việc mà nàng từng nghĩ tới hàng nghìn hàng vạn , cho tới tận ngày hôm qua, nàng vẫn còn nghĩ đến khả năng của việc , nhưng giờ nàng việc thật sự thể nữa. Không tại , trong lòng nàng cảm thấy vui như nàng vẫn nghĩ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-178.html.]
Còn Tưởng Sính Đình những lời của Hoàng thượng cho kinh hãi tới lạnh run.
Hôn sự của Tưởng Nhược Lan là do đích Hoàng thượng ban, đấy là thánh chỉ, cho dù là Hoàng thượng cũng thể dễ dàng hủy bỏ thánh chỉ như ! Những lời mà để đám văn võ bá quan thấy nhất định sẽ gây chuyện khiến Hoàng thượng yên.
Hoàng thượng rõ điều đó mà vẫn những lời như thế, rốt cuộc giữa họ quan hệ gì?
Một suy nghĩ lập tức vụt lên khiến chân tay cô lạnh toát, run rẩy, ngay đó cô nhận rằng đang lén một chuyện vô cùng nguy hiểm.
Hai chân cô mềm nhũn, len lén rời khỏi chỗ nấp, trong lòng hoang mang cực độ. càng hoang mang càng dễ xảy sai sót, đột nhiên chân trái cử động đạp lên một cành cây, khiến tiếng “cạch” vang lên khô khốc.
Sắc mặt Tưởng Sính Đình trắng nhợt, đồng thời cô thấy tiếng hét của Cảnh Tuyên Đế: “Ai đang ở đó? Mau cút đây!”
Tưởng Sính Đình sợ tới mức bất động, loạng choạng, ngã nhoài đất.
“Tưởng Sính Đình! Sao ngươi ở đây?” Tưởng Nhược Nam Tưởng Sính Đình đang đất sợ tới mức cơ thể ngừng run rẩy, hỏi.
Tưởng Sính Đình chẳng còn tâm trạng mà quan tâm tới Tưởng Nhược Nam nữa, hai mắt cô mở to Cảnh Tuyên Đế, trong ánh mắt ngập tràn sự sợ hãi. Cô run lẩy bẩy bò dậy, nhưng tay chân chịu sự điều khiển của bộ não nữa, cách nào cũng chẳng bò lên, giống như con thú thương cố gắng lăn lộn đất.
“Hoàng... thượng, Hoàng... Hoàng thượng, tiểu nữ chẳng... chẳng thấy gì hết... thấy gì hết!” Nói nước mắt cứ thế trào .
Cảnh Tuyên Đế cô , sắc mặt trầm xuống, ánh mắt thì sắc lẹm, “Người !”
Hoàng công công mang theo mấy thái giám chạy . Cảnh Tuyên Đế lão hét lên: “Đồ nô tài vô dụng, chẳng bảo ngươi để ý xung quanh, vẫn lọt một ?”
Hoàng công công liếc Tưởng Sính Đình đang run cầm cập đất, sắc mặt lão trắng bệch, cộp một tiếng quỳ xuống, ngừng dập đầu: “Bọn nô tài cảnh giới đường, thấy ai qua!”
Cảnh Tuyên Đế hít một thật sâu: “Không tới chuyện vội!” Hắn lạnh lùng Tưởng Sính Đình một cái, ánh mắt đầy sát khí: “Đưa cô !”
Tưởng Nhược Nam vẫn bên cạnh quan sát tất cả, nhất thời chút lo lắng, Cảnh Tuyên Đế , hai thái giám lao tới thô lỗ kéo Tưởng Sính Đình lui . Tưởng Sính Đình gào , xin tha mạng, Hoàng công công tới nhét giẻ mồm cô .
Tưởng Sính Đình giãy giụa, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ánh mắt sợ hãi tuyệt vọng, nước mắt nước mũi nhòe nhoẹt.
Tưởng Nhược Nam thấy cô lúc mà vẫn còn những lời vô sỉ như , bất giác sắc mặt sầm xuống, “Các ngươi ân nghĩa với ? Trước còn nhỏ, hiểu, tưởng cả nhà các ngươi quan tâm thật, đối với thật, nhưng các ngươi cho rằng cả đời sẽ hiểu ?”
Tưởng Sính Đình tức tới mức nghẹt thở, khẽ giật lùi phía một bước: “Ngươi ... là ý gì, những lời lương tâm , ngươi... ngươi cũng ?”
“Thế ư, là lương tâm ư?” Tưởng Nhược Nam ép sát một bước, hai mắt thẳng cô , nhả từng câu từng chữ, “Tưởng Sính Đình, khi ngươi đưa chủ ý thật là vì cho ? Lẽ nào ngươi như nguy hiểm, lẽ nào ngươi cho dù thành công, An Viễn Hầu cũng sẽ đối với ? Đương nhiên, ngươi từng nghĩ cho cảnh mà sẽ rơi , ngươi chỉ nghĩ, chỉ cần cung, thì ngươi thể cung! Còn sống chết, sống thế nào, ngươi cần gì quan tâm!”
Sắc mặt Tưởng Sính Đình càng lúc càng trắng bệch, cô lắp ba lắp bắp phân bua: “Không... Không như thế, ngươi ngậm m.á.u phun ! Khi đó chia sẻ ưu phiền với ngươi, nghĩ nhiều như thế!”
“Ngươi thể thừa nhận, giờ ngươi thừa nhận còn quan trọng nữa! , ngươi cần trả giá cho những gì mà ngươi , ngươi cung, sẽ khiến ngươi toại nguyện!” Nói xong, Tưởng Nhược Nam bỏ .
Tưởng Sính Đình vội vội vàng vàng kéo nàng : “Không về những chuyện thì nhà đối với ngươi cũng coi như ơn dưỡng dục, vì , ngươi cũng thể đối xử với thế !”
Tưởng Nhược Nam đầu nhạt, “Nhà ngươi nuôi ư? Hàng tháng triều đình đều phát bạc cho gia đình ngươi, tài sản của cha gia đình ngươi cũng một phần. Các ngươi mặt biến sắc nhận bạc nhận tiền, nhưng từng thật lòng quan tâm tới bao giờ ? Mẫu ngươi thật lòng dạy dỗ bao giờ ? Những chuyện đấy thôi cũng bỏ qua, dù cũng của nhà ngươi, các ngươi tận tình với , thể hiểu. các ngươi bỉ ổi cướp tài sản cha để , đây là ơn dưỡng dục của gia đình ngươi ?”
Tưởng Sính Đình lo lắng buông tay, ánh mắt hoảng loạn: “Cái gì mà cướp tài sản, chuyện , ngươi đừng bừa!”
“Điền thổ, trang viên, nhà cửa mà cha để đều ghi chép, chỉ cần điều tra sẽ cha để ít tài sản, rốt cuộc các ngươi bòn rút của bao nhiêu? Ngươi tưởng các ngươi thể nuốt trôi ?”
“Ngươi...” Tưởng Sính Đình chẳng còn gì để . Khi đó cha cô dám như thế là vì ức h.i.ế.p Tưởng Nhược Lan ngu ngơ chẳng hiểu chuyện, nhưng ngờ bây giờ chuyện gì nàng cũng .
“Không gì nữa ?” Tưởng Nhược Nam trừng mắt lườm cô , “Không bao lâu nữa, thẻ bài của ngươi sẽ loại, đuổi khỏi cung. Sau khi về, hãy với cha ngươi, mau nhả những thứ thuộc về họ , nếu , đừng trách nể mặt các !” Nói xong bỏ , thèm đầu nữa.
Tưởng Sính Đình theo bóng nàng tức tối giậm chân, nhưng chẳng thể gì .
Sau chuyện , Tưởng Nhược Nam cho rằng việc Tưởng Sính Đình loại là việc chắc như đinh đóng cột, ngay cả đến bản Tưởng Sính Đình cũng nghĩ như thế. Mấy ngày tiếp theo cô chẳng tâm trạng bất kỳ việc gì, chỉ đợi kết quả mà sẵn. mấy ngày liền qua , chẳng chút động tĩnh nào, thái độ của các nữ quan đối với cô vẫn như , khi sắp xếp phòng, cũng vẫn tính tên cô trong đó, hề bất kỳ điều gì khác thường, khiến Tưởng Sính Đình thấy lạ.
Người nữa cũng cảm thấy lạ là Tưởng Nhược Nam, Thái hậu vẫn chịu gạt bỏ thẻ bài của Tưởng Sính Đình chứ? Lẽ nào chuyện đó xảy với nàng, bà còn quan tâm nữa? giống thế, khi xong hình như Thái hậu giận mà.
Chuyện nàng tiện thăm dò từ phía Thái hậu, dù gì Thái hậu cũng , nên thế nào tự chủ kiến của , bản nàng nếu tỏ quá mức quan tâm thì sẽ càng khiến nghi ngờ nàng dụng tâm khác. Tưởng Nhược Nam quyết định nghĩ đến chuyện nữa, để mặc Thái hậu xử lý.