Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 182

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:01:31
Lượt xem: 129

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc , ở đầu bên biển hoa, một bóng bước tới, cao lớn, chững chạc, ống tay áo phấp phới, mái tóc dài bay bay.

Nhìn mãi mãi, khóe miệng nàng nhoẻn , vẫy tay với , “Thiếp ở đây! Thiếp ở đây!”

Bóng dừng , về phía nàng, càng lúc càng gần, khuôn mặt tuấn cũng dần rõ nét.

Vầng trán rộng, chiếc mũi cao, gương mặt cương nghị, đôi mắt sâu thăm thẳm; khi , những đường nét đó mềm mại và dịu dàng hơn nhiều.

“Nhược Lan, nàng ở đây , tìm nàng lâu .”

Hắn bước tới, ôm lấy nàng, cầu vồng bảy sắc in trong đôi mắt màu nâu hun hút, tạo một cảnh sắc vô cùng đẽ.

Hắn nàng, hỏi: “Sao, si mê ?”

Nàng cũng , ôm nàng chặt hơn, tiếp: “Nhược Lan, nhớ nàng, nàng nhớ ?”

Nàng dựa lòng , “Có, khi bình tâm , lúc nào cũng nhớ .”

Vân Mộng Hạ Vũ

“Vậy tại nàng đến tìm ?”

“Bởi vì sợ, sợ khi tới tìm , sẽ bao giờ từ bỏ nữa.”

“Vậy thì hãy ở cùng .”

“Những chuyện khiến lo sợ quá nhiều, an tâm .”

Đột nhiên buông nàng , “Nhược Lan, nàng còn chịu lựa chọn, sẽ rời bỏ nàng.” Dứt lời, bỗng , nhanh chóng biến mất trong biển hoa.

Tưởng Nhược Nam thất kinh tỉnh dậy, mặt một màu u ám, nào biển hoa… thì là nàng mơ.

Trái tim trong n.g.ự.c vẫn đang đập nhanh. Nàng dựa đầu giường, ôm chăn ngẩn ngơ. Tận tới khi trời sáng.

***

Hôm , Kiều thị bỗng dưng tìm tới Thu Đường viện.

tìm Tưởng Nhược Nam, thần sắc tiều tụy. Tưởng Nhược Nam sắc mặt bà mà giật thót, lẽ nào Hoàng thượng g.i.ế.c Tưởng Sính Đình ư? Kiều thị kéo tay nàng, lo lắng , “Nhược Lan, hãy giúp bá mẫu một việc, giúp bá mẫu cung ngóng xem rốt cuộc xảy chuyện gì ?”

“Chuyện gì là chuyện gì?”

Kiều thị đáp: “Sính Đình tham gia ngự tuyển, lẽ thẻ bài của nó gạt bỏ, nhưng tối hôm qua, trong cung tới , Sính Đình do sức khỏe , thái y bảo gió, vì trong cung một thời gian. Như thế cũng , nhưng thẻ bài của Sính Đình vẫn giữ .”

Tưởng Nhược Nam cũng thấy lạ: “Thẻ bài của Sính Đình giữ ?”

“Nhược Lan, con cũng đấy, Sính Đình năm nay mười lăm tuổi , nếu ghi tên như thế sẽ thể bàn tới chuyện hôn nhân. Ba năm Sính Đình mười tám, cũng qua tuổi tuyển tú nữ, thể tái tuyển, như chẳng cố ý Sính Đình cả đời xuất giá ư?” Nói tới đây, Kiều thị lau khóe mắt, nắm c.h.ặ.t t.a.y Tưởng Nhược Nam: “Ta chỉ lo Sính Đình hiểu phép tắc, đắc tội với quý nhân nào đó trong cung nên mới gặp cảnh . Nhược Lan, con hãy giúp bá mẫu cung ngóng xem nào, để chúng còn đường lo liệu.”

Tưởng Nhược Nam ngay là hành động của Thái hậu. Vốn nàng chỉ Thái hậu gạt thẻ bài của Tưởng Sính Đình để cô hết mơ mộng chuyện cung, ngờ Thái hậu tuyệt tình như thế, cả đời thể xuất giá!

Thật là… Người trong cung quả nhiên ai đơn giản.

, giờ điều nàng quan tâm nhất vẫn là sự an nguy của Tưởng Sính Đình. Nàng với Kiều thị: “Bá mẫu đừng lo, để con cung xem .”

Đầu tiên nàng tới Từ Ninh cung, Thái hậu thấy nàng bèn : “Hôm nay đến sớm thế, thấy tin gì ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-182.html.]

Tưởng Nhược Nam xuống cạnh Thái hậu, xoa bóp vai cho bà đáp: “Thái hậu con hỏi gì ạ?”

Thái hậu đáp: “Đương nhiên là hỏi việc Tưởng Sính Đình giữ thẻ bài .” Nói xong, bà nữa, “Chuyện là chủ ý của , con quan tâm. Ta như đương nhiên là lý do, chỉ con gái họ cả đời thể xuất giá thôi!”

Tưởng Nhược Nam lén lè lưỡi lưng Thái hậu, bà tiếp tục: “Nếu họ tới cầu xin con, con mềm lòng, cứ gì là !”

Tưởng Nhược Nam gật đầu nhận lời.

Ra khỏi Từ Ninh cung, Tưởng Nhược Nam vốn định tới chỗ Hoàng hậu để ngóng chuyện của Tưởng Sính Đình, nhưng hai bước nàng từ bỏ ý định đó. Những gì nàng , những gì cần nàng , giờ nàng thể quản mệnh của cô nữa, ngóng cũng ích lợi gì? Hơn nữa, vẫn nên ít tiếp xúc với Hoàng hậu thì hơn.

lúc Tưởng Nhược Nam quyết định từ bỏ việc thì sự việc ngoắt một trăm tám mươi độ, vượt ngoài dự tính của tất cả .

Ba ngày , Tưởng Sính Đình qua ngự tuyển, qua thời kỳ thị sát, nhưng Cảnh Tuyên Đế sắc phong là quý nhân! Phong hiệu “Lệ”, là tú nữ sắc phong sớm nhất trong đợt tuyển tú .

Tưởng Nhược Nam cảm thấy lạ, hôm thấy Hoàng thượng để ý tới cô , lẽ nào chỉ trong hai ngày Hoàng thượng thấy cô thuận mắt? Nhớ diện mạo yểu điệu kiều diễm của Tưởng Sính Đình, Tưởng Nhược Nam cảm thấy cũng thể khả năng .

Cuối cùng cô vẫn thỏa nguyện, nhưng việc cô cung đối với nàng cũng là một chuyện . Ở bên cạnh Hoàng thượng, cô tuyệt đối dám ăn linh tinh. Bản nàng cũng yên tâm mà sống.

Sau việc đó, Thái hậu nhắc tới chuyện với nàng, “Tưởng Sính Đình cũng thật may mắn, ngự tuyển mà chỉ gặp Hoàng thượng bên ngoài Trữ Tú cung, Hoàng thượng với ai gia sắc phong cho cô , ai gia tức tới mức còn gì để . thái độ của Hoàng thượng kiên quyết, ai gia chẳng còn cách nào.” Nói xong bà còn hừ một tiếng, “Không ngờ Tưởng Sính Đình thủ đoạn đến thế, ai gia thật sự coi thường cô ! Cũng , cung, cuộc đời còn dài. Ai gia xem xem, cô thể đến !”

***

Trong cung đều đồn đại rằng Lệ quý nhân mới sắc phong sủng ái, những Hoàng thượng ban tặng cung điện riêng, mà đến thái giám cung nữ hầu hạ bên cạnh nàng cũng do Hoàng công công đích điều chọn. Ngay cả Thục quý phi từng sủng ái nhất cũng bao giờ Hoàng thượng chăm sóc chu đáo tới như .

Đám phi tần trong cung hễ nhắc tới Lệ quý nhân là đố kị ngưỡng mộ.

, Lệ quý nhân Tưởng Sính Đình, mặc áo gấm, trang điểm diễm lệ rực rỡ, ở trong Trường Xuân cung vạn ngưỡng mộ, lúc đang run lẩy bẩy quỳ đất. Cách đó xa, bóng cao lớn mặc triều phục màu vàng đang xoay lưng với nàng , toát một thứ khí lạnh lẽo c.h.ế.t , khiến nàng run sợ.

“Hoàng… Hoàng thượng…” Tưởng Sính Đình run lẩy bẩy dập đầu, từ ngày hôm cho tới giờ, hễ thấy , Tưởng Sính Đình kìm mà run lên như thế.

Cảnh Tuyên Đế Tưởng Sính Đình đang quỳ đất, sắc mặt âm trầm, lạnh lùng cất tiếng: “Lệ quý nhân, nay trẫm tha mạng cho nàng, chỉ cần nàng giữ bổn phận thì nàng vĩnh viễn sẽ là phi tần của trẫm, những thứ thuộc về nàng, quyết thiếu dù chỉ một phân!”

Trở thành cung phi của Hoàng thượng là việc mà Tưởng Sính Đình đến mơ cũng , nhưng khi mộng trở thành hiện thực, trong lòng nàng thấy vui sướng gì, chỉ sự sợ hãi vô hạn.

“Đa… đa tạ ân điển của Hoàng thượng, thần … thần nên thế nào.” Tưởng Sính Đình ép bình tĩnh, nhưng ngay đến cả răng nàng cũng khống chế mà run lên lập cập.

“Nàng hiểu thì !” Cảnh Tuyên Đế nhạt, “ trẫm vẫn nhắc nhở nàng, đừng vọng tưởng giở bất kỳ trò gì, hơn cả là nàng nên cầu trời khấn phật để chuyện đó truyền ngoài. Nếu ngày đó thật, thì dù liên quan tới nàng …” Hắn khẽ cúi đầu xuống, giọng sắc như lưỡi dao: “Người đầu tiên trẫm lấy mạng vẫn là nàng!”

Tưởng Sính Đình sợ tới mức toát mồ hôi hột, liên tục dập đầu thề thốt: “Sẽ , thần sẽ hé môi dù chỉ một từ!”

“Cả đời nàng nên cảnh giác, đừng uống say, cũng đừng mớ, bằng trong lúc hồ đồ nàng sẽ khiến bản mất mạng!”

Tưởng Sính Đình dập đầu bồm bộp: “Thần hiểu, thần nhất định sẽ ngày đêm tự nhắc nhở !”

Cảnh Tuyên Đế “ừm” một tiếng, khoát tay áo, rời khỏi Trường Xuân cung.

Cho đến tận khi bóng áo màu vàng biến mất khỏi tầm mắt, Tưởng Sính Đình mới thở phào nhẹ nhõm, khuỵu xuống mà nước mắt tuôn như suối. Nàng cắn chặt môi , đến cũng dám lớn tiếng, vì nàng xung quanh đều là của Hoàng thượng. Nàng ngẩng đầu cung điện hoa lệ, nước mắt chảy càng nhiều hơn.

Lần tuyển tú nữ náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc. Chẳng mấy chốc tới mùng Một Tết, trời dần chuyển lạnh, sáng sớm và tối muộn còn cảm giác thấu xương.

Bệnh của Thái phu nhân tái phát, những hôm thời tiết như thế đặc biệt khó chịu.

Loading...