Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 189
Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:04:19
Lượt xem: 113
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vu Thu Nguyệt bên hết Thái phu nhân Cận Thiệu Khang lúc đang chẳng quan tâm tới sự tồn tại của , trái tim cô lạnh dần lạnh dần, cứ thế rớt xuống.
Cô gắng giữ bình tĩnh, bước lên hành lễ với hai họ: “Hầu gia, phu nhân!”
Cận Thiệu Khang thấy giọng cô , vẻ dịu dàng mặt dần dần biến mất, đầu , cô , điềm đạm hỏi: “Có khỏe ?”
“Thu Nguyệt vẫn khỏe, con cũng khỏe, đa tạ Hầu gia quan tâm.” Vu Thu Nguyệt chầm chậm ngẩng lên, hai mắt long lanh, đầy sự ai oán và khẩn cầu.
Cận Thiệu Khang bất giác thầm thở dài. Nhờ Tưởng Nhược Nam, thế nào là thích, là yêu. Đấy là thứ tình cảm ngọt ngào chảy tận trong tim, thứ tình cảm bao giờ cảm nhận ở Vu Thu Nguyệt. Vu Thu Nguyệt gả cho với trái tim nhiều tính toán vụ lợi, nhưng vẫn thể hiểu cho nàng . Có điều giữa nàng và Tưởng Nhược Lan, nếu buộc lựa chọn, còn cách nào, chọn Nhược Lan. Sự đau lòng của Thu Nguyệt sẽ khiến thấy hổ thẹn, nhưng nếu Nhược Lan đau lòng, trái tim cũng đau.
Dù Vu Thu Nguyệt cũng chỉ là thất, xét về địa vị tình cảm cũng thể bì với Nhược Lan .
thế nào thì Vu Thu Nguyệt cũng gả cho với phận của một đích nữ. Cả đời , sẽ bạc đãi nàng , sẽ cho nàng một cuộc sống đầy đủ, an nhàn. Sau đứa trẻ đời, dù là nam nữ, cũng sẽ cố gắng hết sức để cho nó một tiền đồ . Ngoài những việc , thể cho Vu Thu Nguyệt nhiều hơn. Cũng may, những thứ nàng cần chỉ mà thôi.
“Cố gắng giữ gìn sức khỏe. Cần gì cứ .” Cận Thiệu Khang dặn.
“Đa tạ Hầu gia.” Giọng Vu Thu Nguyệt nghẹn ngào.
Tưởng Nhược Nam một bên , đương nhiên vì mấy lời quan tâm của Cận Thiệu Khang mà nổi cơn ghen. Dù gì Vu Thu Nguyệt cũng đang mang thai con của , tất thể bỏ mặc, thiếu quan tâm. Mức độ nàng vẫn thể nhẫn nhịn .
Vu Thu Nguyệt ngẩng đầu lên, thêm với Cận Thiệu Khang mấy câu nhưng qua, cùng Tưởng Nhược Nam tới chỗ Thái phu nhân.
Vu Thu Nguyệt theo mà lòng dậy lên cảm giác oán hận, tức giận.
Vân Mộng Hạ Vũ
Bên , hai hành lễ xong, hỏi thăm Thái phu nhân một lúc. Sau đó, Cận Thiệu Khang với Thái phu nhân về chuyện năm ngày nữa sẽ tháp tùng Hoàng thượng tới bãi săn, “Con một thời gian, Hoàng thượng cho phép mang theo nữ quyến. Nhược Lan sẽ cùng con, chuyện trong phủ nhờ mẫu chăm lo.”
Cận Yên Nhiên thấy thế cũng rộn ràng đòi , Thái phu nhân vội vàng nạt con gái, chỉ một câu “ngoan ngoãn ở nhà đợi gả” khiến nàng mặt đỏ ửng, dám lên tiếng nữa.
Thái phu nhân dặn dò Cận Thiệu Khang cẩn thận, Tưởng Nhược Nam gây họa, khiến Cận gia mất mặt, đại loại là những lời như thế.
Thái phu nhân xong, Cận Thiệu Khang đột nhiên quỳ xuống mặt Thái phu nhân, “Xin mẫu hãy cho phép nhi tử một việc.”
Tưởng Nhược Nam ngờ trịnh trọng như thế, còn đề cập tới việc mặt bao nhiêu là , nàng bỗng thấy ngượng, khẽ giật giật áo : “Hầu gia…” Mặt nàng đỏ rực, lộ rõ vẻ ngượng ngùng nữ nhi.
Mọi từng thấy bộ dạng của Tưởng Nhược Nam, bất giác liếc mắt nàng ngớt.
Thái phu nhân càng tò mò hơn: “Hầu gia chuyện gì?”
Cận Thiệu Khang đầu Tưởng Nhược Nam mỉm trấn an nàng, mặt Tưởng Nhược Nam càng đỏ hơn, nhưng nàng ngăn nữa. Động tác nhỏ giữa hai vợ chồng khiến mặt trong phòng đều ngẩn , còn Vu Thu Nguyệt bất giác dậy, sắc mặt tái dần.
Cận Thiệu Khang đầu Thái phu nhân, nghiêm túc : “Mẫu , xin hãy cho phép con và Nhược Lan động phòng hoa chúc .”
Chỉ một câu hết sức nhẹ nhàng thôi mà như tiếng sấm giữa trời quang, khiến kinh động ngẩn hết cả .
Một lúc , Cận Yên Nhiên chẳng giữ phong thái của thục nữ, hét lên: “Động phòng hoa chúc? Hai … hai động phòng ư?”
Tưởng Nhược Nam cảm giác mặt đang bốc cháy. , nàng ngẩng đầu, Thái phu nhân khẽ gật đầu xác nhận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-189.html.]
Thái phu nhân lập tức mỉm , Cận Yên Nhiên vui tới mức chạy nắm tay Tưởng Nhược Nam, liến thoắng: “Tốt quá, quá !”
Vương thị khẽ đầu sắc mặt trắng nhợt của Vu Thu Nguyệt, thầm thở dài.
Thái phu nhân giơ tay kéo Tưởng Nhược Nam, : “Nghĩ thông là , con hãy ngoan ngoãn sinh con đẻ cái, nối dõi tông đường cho Cận gia. Làm thêm một động phòng hoa chúc nữa mặc dù đúng phép tắc, nhưng cũng phản đối, chỉ là thể mở tiệc thiết khách như . Dù chuyện mà truyền ngoài cũng sẽ khiến chê .
Chỉ cần Tưởng Nhược Nam chịu đổi thì một đêm động phòng hoa chúc là gì? Nói cho cùng, nàng dâu , dù xét về nhân thế cách đối nhân xử thế, bà cũng vô cùng hài lòng.
Cận Thiệu Khang ngờ thuận lợi như , lập tức dập đầu: “Nhi tử , đa tạ mẫu tác thành.”
Tưởng Nhược Nam mặc dù thoải mái với câu “nối dõi tông đường” chút nào, nhưng cũng hiểu việc vô cùng quan trọng ở thời cổ đại. Nàng quỳ xuống dập đầu tạ ơn theo Cận Thiệu Khang.
Thời gian còn , đều vui vẻ về chuyện , Vương thị mặc dù thông cảm cho cảnh mà biểu đang rơi , nhưng tình hình bây giờ thế nào chứ? Tưởng Nhược Nam nếu thật sự động phòng với Hầu gia thì vương quyền của Cận gia hiển nhiên thuộc về nàng. Biểu cho dù sinh thứ trưởng tử nữa, thế lực Tưởng Nhược Nam mạnh mẽ như , sẽ sinh đích tử, lúc thứ trưởng tử cũng chẳng là gì. Sau bản cô ăn cháo ăn cơm đều sắc mặt Tưởng Nhược Nam. Vì Vương thị cũng tỏ vui mừng phấn khởi, còn quan tâm tới biểu của nữa.
Vu Thu Nguyệt , lúc cô nên tỏ vui mừng, nhưng cô thật sự thể nào nổi.
Tưởng Nhược Nam chịu động phòng, cũng nghĩa là lâu nữa nàng sẽ sinh đích tử! Cô sẽ coi là gì đây? Con của cô sẽ thế nào? Cho dù cô hao tâm tổn trí nghĩ cách sinh con trai, nhưng cũng vô ích thôi.
Cô cúi đầu, hai tay nắm chặt, bất giác kiềm chế mà run lên. Vu Thu Nguyệt nghiến chặt răng, cố gắng hết sức mới để nước mắt rơi xuống.
***
Ra khỏi Tùng Hương viện, Tưởng Nhược Nam với Cận Thiệu Khang: “Sao chuyện đó mặt bao nhiêu ?” Hơn nữa, còn cả Vu Thu Nguyệt.
Cận Thiệu Khang hiểu ý nàng, đáp: “Cho dù thì lâu nữa họ cũng sẽ . Hơn nữa với vợ động phòng, gì mà ? Hà tất che giấu kiêng kị.”
Cũng đúng. Nàng là chính thất, nàng động phòng với cũng là việc hết sức bình thường, Vu Thu Nguyệt là thất, gì bất mãn đây. Cái ngày cô tình nguyện gả cho Cận Thiệu Khang , chẳng cô hiểu rõ chuyện ? Tưởng Nhược Nam mỉm , bàn luận gì thêm nữa, hai cùng về phía Thu Đường viện.
Ngày hôm , tin Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang sắp động phòng lan truyền khắp Hầu phủ. Thái phu nhân cũng bắt đầu chuẩn các thủ tục cho đêm động phòng hoa chúc. Chuyện vẫn thấy hoang đường. Nào ai thành mà còn động phòng hoa chúc hai? Thái phu nhân sợ chuyện truyền ngoài sẽ trò cho thiên hạ nên hạ nghiêm lệnh cho khắp trong phủ, ai lan truyền tin , chuyện động phòng chỉ tiến hành âm thầm là .
Thời gian , Cận Thiệu Khang bận chuyện cấm vệ quân, mấy ngày liền đều sớm về muộn. Hôm nay, khó khăn lắm mới về sớm hơn ngày một chút, hai vợ chồng cùng ăn tối, Tưởng Nhược Nam thấy trăng , bèn đề nghị cùng dạo.
Cận Thiệu Khang đương nhiên phản đối, hai khỏi Thu Đường viện, về phía Hậu hoa viên.
Cùng lúc , Vu Thu Nguyệt vì lòng buồn bã, cũng một dạo đến Hậu hoa viên.
Không khí ban đêm mát lành như nước, trăng sáng như gương, ngàn lấp lánh.
Vì đêm khuya, trong Hậu hoa viên ít qua , Cận Thiệu Khang phóng túng hơn bình thường một chút. Hắn nắm tay nàng, chầm chậm bước con đường nhỏ. Ánh trăng lẳng lặng rót lên họ, tạo bầu khí vô cùng lãng mạn, nhẹ nhàng.
Hai dạo trò chuyện, nghĩ gì nấy, thời gian dường như trôi nhanh. Chẳng mấy chốc, họ một vòng quanh Hậu hoa viên.
Cận Thiệu Khang sợ nàng mệt, bèn đề nghị: “Trước mặt một cái đình nghỉ chân, chúng qua đó nghỉ một lát về nhé.”
Tưởng Nhược Nam cũng mệt thật, bèn gật đầu nhận lời, hai về phía đình nghỉ chân mặt.
Ở một chỗ cách đình xa, Vu Thu Nguyệt đang một khóm hoa, buổi tối tâm trạng buồn chán nên cô cùng a Lệ Châu dạo hít thở khí trong lành. Lúc dừng ở đình, thấy khóm hoa đang nở rộ bên cạnh, nghĩ đến vạn sự thuận, trong lúc tức giận bỗng nảy ý phá hoại, cô bước ngoài, giật từng khóm hoa ném xuống đất chà giẫm. Lệ Châu bên hành vi điên cuồng đó mà sợ sệt, nhưng tính khí chủ nhân nên dám khuyên can.