Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 198

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:08:07
Lượt xem: 99

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Không , gặp nàng, thể khẳng định. Trong đám ngựa hàng đầu, từ đầu tới cuối thấy bóng dáng nàng . Hắn vẫn tưởng Nhược Lan ở phía .

Lưng lập tức rịn mồ hôi! Có lẽ nàng đang đùa với , Cận Thiệu Khang tự an ủi . Nhược Lan xưa nay tinh nghịch, lẽ nàng chỉ là đang trêu thôi…

Lúc chẳng còn tâm trí mà để ý đến việc khác nữa, thúc ngựa quanh tìm nàng, gọi lớn tên Tưởng Nhược Lan, nhưng chẳng ai trả lời. Giọng trong vắt vang lên, cũng thấy đôi mắt đen láy của nàng.

Mọi thấy bộ dạng lo lắng của Cận Thiệu Khang thì đều yên lặng trở , giúp tìm kiếm, hỏi thăm lẫn , nhưng đáp án họ nhận đều là một. Khi phát hiện cáo tuyết thì vẫn thấy nàng, nhưng đó, dường như thấy nàng nữa.

Một : “An Viễn Hầu, ngài đừng lo lắng quá, lẽ Hầu phu nhân tụt phía thôi.”

Lời dứt, Cận Thiệu Khang thúc ngựa điên cuồng chạy về phía tìm.

Hắn thúc ngựa, vận khí hét gọi tên Tưởng Nhược Lan, chỉ là mãi mãi vẫn thấy bóng dáng nàng.

Cận Thiệu Khang cưỡi lưng ngựa, chạy loạn lên, sắc mặt mỗi lúc mỗi trắng bệch. Sự khủng hoảng ngày một tăng, nhưng dù gọi thế nào, xung quanh vẫn lặng như tờ, chẳng hồi đáp.

Hắn đó, tay nắm dây cương ngừng run lên.

Thủ lĩnh cấm vệ quân thúc ngựa tới bên , “Hầu gia, hạ quan sai tìm kiếm xung quanh, tin rằng lâu nữa sẽ tìm thấy Hầu phu nhân. Hầu gia xin hãy yên tâm, mãnh thú quanh đây hai ngày nay săn tương đối, những con còn sống lẽ chạy đến nơi khác . Hầu phu nhân sẽ gặp nguy hiểm .”

Cận Thiệu Khang đầu ngựa, hỏi: “Lần cuối cùng thấy phu nhân của là ở chỗ nào?”

“Cách đây xa.”

“Đưa tới đó.”

Vân Mộng Hạ Vũ

Thủ lĩnh cấm vệ quân đưa tới vị trí mà họ áng chừng là nơi Tưởng Nhược Nam mất tích. Cận Thiệu Khang xuống ngựa, chầm chậm, theo dấu chân ngựa, đột nhiên phát hiện đám cỏ bên bìa rừng như thứ gì đó giẫm nát.

Cận Thiệu Khang lập tức suy đoán, lật leo lên ngựa, lao thẳng rừng sâu nơi vạt cỏ xéo nát ! Thủ lĩnh cận vệ quân vội điều thêm vài nữa theo .

Về phần Tưởng Nhược Nam, khi thấy bên cạnh tiếng động thì vội lên tiếng hỏi dò, nhưng mãi thấy ai đáp , đang tìm kiếm xung quanh thì đột nhiên thấy cây cỏ phía lay động. Ngay đó, một con vật to lừng lững đen xì từ đám cây cỏ , lao bổ về phía nàng!

Tưởng Nhược Nam sợ hãi thét lên. Nhanh chân, nàng nấp gốc cây. Con vật đó vồ khí, hai chân cào điên cuồng lên cây, những móng vuốt sắc nhọn bóc từng mảng vỏ cây rơi xuống đất.

Tưởng Nhược Nam cây con vật cao bằng gần hai , lớn gấp đôi , đen sì, n.g.ự.c một túm lông trắng. Tay nó còn to hơn cả mặt nàng, móng vuốt của nó khi còn dài hơn cả ngón tay nàng.

Đó là một con gấu.

Tưởng Nhược Nam sợ tái xanh cả mặt, mồ hôi tuôn như tắm! Nếu thời gian, nàng thật chỉ tay lên mà mắng chửi ông trời. Ông trời thật cách chăm sóc nàng!

Lúc , đôi mắt tròn xoe của con gấu đen b.ắ.n đầy sát khí. Miệng nó há to, để lộ hàm răng sắc nhọn, nước miếng chảy ròng ròng xuống đất, phát những tiếng gừ gừ, lông đen nó rung rung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-198.html.]

Con gấu đen vồ khí nhưng chịu từ bỏ, nó , lao về phía Tưởng Nhược Nam. Cơ thể nó mặc dù to lớn nhưng hành động nhanh nhẹn vô cùng.

Tưởng Nhược Nam kịp tránh, nàng bèn lăn xuống đất, thoát khỏi cú vồ của con gấu trong gang tấc. Có điều đợi nàng dậy, con gấu nhào tới, hai chân chuẩn vồ xuống nàng.

Trong lúc nguy cấp, Tưởng Nhược Nam rút chiếc roi ở thắt lưng , nhằm đầu con gấu mà quất. Con gấu đen đau đớn kêu lên, lăn sang bên cạnh tránh đòn. Nhân cơ hội đó, Tưởng Nhược Nam bò dậy, chạy về phía một cây lớn. Muốn thoát khỏi loài động vật , cách nhất là trèo lên cây.

còn chạy hai bước, con gấu đen đuổi theo, Tưởng Nhược Nam vung roi.

Hai roi đập bồm bộp con gấu nhưng thương, ngược còn kích thích thú tính trong nó. Ánh mắt nó hoang dại hung tợn, con gấu rống lên điên cuồng, phản kích càng nhanh và hung mãnh hơn.

Tưởng Nhược Nam tung sở trường, chiếc roi dài trong tay vung lên nhanh như điện, tấn công con gấu từ vị trí. Con gấu đen lao về phía , nàng sẽ nhắm trúng đầu nó mà quật. Nó tiến gần nàng, nàng sẽ luồn lưng nó, nhằm đó mà nhả roi. Gấu đen , Tưởng Nhược Nam tung roi, tiếng vun vút như mưa rơi gấu, nàng đánh cho nó rống lên thê thảm, rõ ràng răng nhọn móng sắc nhưng thể Tưởng Nhược Nam.

Có điều, Tưởng Nhược Nam chẳng thấy vui. Nàng càng đánh càng sợ. Gấu đen lông dày thịt thô, đòn roi mặc dù khiến nó đau nhưng thể đả thương nó. Nó càng chiến đấu càng hung hãn, nhưng nàng càng đánh càng mệt mỏi, vì nàng ngừng né tránh và chuyển động, hai chân mềm nhũn. Bởi nàng ngừng vung roi lên nên cánh tay bắt đầu tê dại. Sắc mặt nàng càng lúc càng tái, động tác cũng chậm chạp hơn, cơ thể bắt đầu đuối sức.

Ngược với nàng, gấu đen càng chiến đấu càng hung hãn, càng lúc càng điên cuồng. Tiếng rống của nó vang và xa hơn, giống như tát c.h.ế.t Tưởng Nhược Nam nó sẽ bao giờ ngừng .

Tưởng Nhược Nam than khổ ngớt, nàng vung roi, về phía cái cây. Sau khi dốc sức tung một roi, nàng chạy thục mạng định trèo lên cây, nhưng con gấu đen bổ nhào tới. Tưởng Nhược Nam đành từ bỏ ý định đó, cây nấp. Cú vồ của con gấu khiến gẫy một cành cây lớn và mảng vỏ cây bóc toạc.

Tưởng Nhược Nam thể tưởng tượng , nếu cái tát đó dành cho thì hậu quả sẽ thế nào!

nàng chẳng còn thời gian để sợ nữa, bởi vì cú tát , con gấu rống lên và lao về phía nàng.

Tưởng Nhược Nam kinh hãi giật lùi, cẩn thận vấp một rễ cây, nàng ngã ngửa về phía . Gấu đen lao về phía nàng như núi thái sơn chuẩn sập, nước miếng chảy ròng ròng mặt nàng. Tưởng Nhược Nam lật để tránh, nhưng con gấu liên tiếp đòn, khiến nàng chẳng còn sức lực mà né tránh nữa.

Nàng thầm rên lên ai oán, xong .

Mắt nhắm chặt, đợi cái c.h.ế.t nhào tới.

lúc đó, trong trung vang lên tiếng gió rít, một mũi tên xé gió lao đến, b.ắ.n trúng cánh tay con gấu đang chuẩn tấn công nàng. Gấu đen đau đớn kêu lên, bàn tay to bè rụt . Tưởng Nhược Nam thoát c.h.ế.t trong gang tấc!

Cách đó xa vang lên giọng quen thuộc: “Nhược Lan, là nàng ?”

Tưởng Nhược Nam bò dậy, ngẩng đầu ngước . Cảnh Tuyên Đế mặc quần áo cưỡi ngựa màu xanh thêu chỉ vàng đang cách chỗ nàng xa, khoác áo choàng dài màu đen, cưỡi một con ngựa trắng như tuyết. Tay cầm đại cung, xem mũi tên cứu mạng là do bắn!

Bên còn ba thị vệ nữa, nào nấy cung tên sẵn sàng, nhằm thẳng con gấu .

Còn kịp đáp lời, gấu đen bên cạnh lao về phía nàng, Cảnh Tuyên Đế lớn tiếng hét: “Bắn!”

Đồng thời thúc ngựa chạy về phía Tưởng Nhược Nam.

 

Loading...