Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 20
Cập nhật lúc: 2024-11-21 14:57:00
Lượt xem: 173
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi dậy, Thái phu nhân tay đỡ lưng, vẻ mặt để lộ sự đau đớn, giống như đang cố gắng hết sức, nhất thời dậy ngay, Cận Thiệu Khang thấy bèn chạy đỡ bà, lúc Thái phu nhân mới dậy .
Chỉ một động tác đơn giản thế thôi mà trán Thái phu nhân lấm tấm mồ hôi, bà thở dài: “Xem sắp đổi thời tiết , chỗ nào cũng đau nhức…”
Nhìn mẫu chịu đau đớn, Cận Thiệu Khang đau lòng, khẽ khàng : “Lát nữa con sẽ mời Lưu thái y tới thăm bệnh cho .”
Thái phu nhân lắc lắc đầu: “Khám cũng vô ích, chẳng qua kê một ít thuốc, vẫn do tự chống đỡ thôi.”
Hai phòng trong. Cận Yên Nhiên cũng lo lắng nên theo.
Tưởng Nhược Nam họ chuyện, nhớ tới Ánh Tuyết từng Thái phu nhân mắc bệnh sinh, đây lẽ là cơ hội của nàng!
Cận Thiệu Khang đỡ Thái phu nhân phòng trong, dìu bà lên giường , sắc mặt Thái phu nhân trắng nhợt, đau đớn khẽ rên lên một tiếng, Cận Yên Nhiên thấy bộ dạng đó của , mũi cay cay sắp tới nơi, “Đều tại con khiến chịu đau đớn thế !” Nói xong quỳ xuống giường bà mà hu hu. Thái phu nhân xoa đầu con gái, dịu giọng đáp: “Đâu thể trách con, là do chú ý giữ gìn…” Rồi nghĩ đến điều gì, khóe mắt cũng ươn ướt.
Cận Thiệu Khang , lặng lẽ thở dài.
Thái phu nhân con trai bên cạnh, : “Thiệu Khang, ngày mai mặt, bất luận trong lòng con bất mãn tới cũng cùng cô về bên đó một chuyến, nếu sẽ khó ăn với Hoàng Thái hậu!”
Cận Thiệu Khang trầm mặc một hồi đáp: “Nhi tử , mẫu yên tâm.”
Viện trưởng cô nhi viện ở kiếp của Tưởng Nhược Nam là coi trọng việc dưỡng sinh. Tưởng Nhược Nam vì lấy lòng viện trưởng, nên cũng khổ công để học về môn . Cái gì mà dinh dưỡng học, các phương pháp dưỡng sinh, các loại thực phẩm trị bệnh, nàng đều mua nhiều sách về để . Chính vì thể trò chuyện đàm đạo với viện trưởng về dưỡng sinh, để bà với một con mắt khác, nàng còn học nhiều các kỹ năng về giác , massage, đánh gió trong thuật dưỡng sinh. Mỗi viện trưởng đau nhức mẩy mỏi lưng, nàng bèn chủ động xin phục vụ bà , giác massage chuyện với bà về dưỡng sinh, khiến bà cảm thấy vui vẻ, bà cảm giác như tìm tri kỷ, thường xuyên tìm tới nàng. Có cái gì cái gì , đầu tiên mà bà nghĩ đến chính là nàng.
Có thể , để thể thuận lợi học xong trung học, đại học, Tưởng Nhược Nam nàng bỏ ít tâm tư công sức ở chỗ viện trường.
“Bệnh sinh” là chỉ những rối loạn do chịu tác động từ bên ngoài hoặc nội thương gây trong tháng đầu tiên khi sinh, kể cả sinh non, chữa trị kịp thời nên để di chứng lâu dài. Phụ nữ khi sinh, xương cốt da thịt đều lỏng lẻo hơn, cơ thể suy yếu, trong ngoài đều trống rỗng, nếu lúc tránh gió, hoặc cáu giận vô cớ, quá mẫn cảm, đều sẽ dẫn đến mắc các bệnh sinh.
Vân Mộng Hạ Vũ
Loại bệnh càng để lâu càng khó chữa, ngay trong thời hiện đại với nền y học phát triển cũng dễ dàng điều trị triệt để, tận gốc, huống hồ là ở thời cổ đại y thuật lạc hậu?
Thái phu nhân mới sinh hai con, lẽ khy sinh Cận Yên Nhiên xong bà mới mắc căn bệnh , bây giờ Cận Yên Nhiên lớn thế , Thái phu nhân vẫn đau đớn vì sự giày vò của bệnh tật. Với điều kiện của bà, chắc chắn dùng những phương pháp điều trị nhất, điều đó cho thấy ở thế giới cổ đại vẫn phương pháp điều trị thích hợp đối với loại bệnh .
Tưởng Nhược Nam về Thu Đường viện, bảo Hồng Hạnh chuẩn giấy bút, còn khi cầm bút lông vẽ gần hai khắc đồng hồ, bèn gọi Phương ma ma đến.
Nàng đưa tờ giấy mà vẽ cho Phương ma ma, bảo Phương ma ma tìm giúp .
Phương ma ma hình dạng kỳ lạ của thứ mà nàng vẽ trong bức tranh, kìm tò mò hỏi: “Tiểu thư, đây là cái gì, dùng để gì?”
Hồng Hạnh cạnh cũng ghé đầu : “Đây là cốc đong gạo trong nhà bếp.”
Tưởng Nhược Nam họ hỏi: “Đây là ống giác, hai thấy bao giờ ư?” Hình như thời cổ đại giác mà?
Phương ma ma cầm tờ giấy lật qua lật , chau mày lẩm bẩm: “Cái gì mà ống giác, dùng để đốt lửa ?”
Hồng Hạnh cũng Tưởng Nhược Nam với ánh mắt hiểu.
Khóe miệng Tưởng Nhược Nam giật giật, xem thế giới nàng xuyên về vẫn giác là gì. Chẳng trách mỗi khi đổi thời tiết Thái phu nhân đau đớn như , thì ở đây phương pháp giúp bà dịu cơn đau.
Tưởng Nhược Nam với Phương ma ma: “Ma ma, bà đừng quản cái dùng việc gì nữa, chỉ cần gọi cho một cái là , lấy một đoạn trúc già, một đầu để hở, đầu bịt chặt, kiểu dáng to nhỏ thế nào theo hình vẽ, mỗi loại cho mười chiếc.”
Phương ma ma là thật thà, nàng bà hỏi, bà cũng hỏi nhiều nữa, lập tức nhận lời nhét tờ giấy trong tay áo, lát nữa sẽ ngay.
Hồng Hạnh nàng chút hoài nghi: “Tiểu thư, bao giờ thấy tiểu thư mấy cái ?”
“Trước ?” Tưởng Nhược Nam cô một cái, khẽ : “Trước suốt ngày rong chơi bên ngoài, gặp những ai những gì, ngươi đều hết cả ?”
Hồng Hạnh thấy Tưởng Nhược Nam thế, cũng hỏi thêm gì nữa.
Phương ma ma chuẩn lui , Tưởng Nhược Nam như nhớ đến điều gì đó, vội vàng gọi giật bà : “Phương ma ma, còn chuyện hỏi bà.”
Phương ma ma .
“Hồi môn của ? Ta nhớ đều giao cho bà quản lý cả, xem sổ sách.”
Tưởng Nhược Lan của hồi môn đấy là điều chắc chắn, nhưng rốt cuộc là bao nhiêu, ngay bản Tưởng Nhược Lan cũng rõ, điều Tưởng Nhược Nam tò mò.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-20.html.]
Hồi môn của con gái đại tướng quân chắc chắn ít. Tưởng Nhược Nam âm thầm lau nước miếng.
Phương ma ma một tiếng, đó đem sổ sách ghi chép chi tiết về của hồi môn đó cho Tưởng Nhược Nam. Tưởng Nhược Nam bắt đầu giở xem.
là ít.
Lớn thì những thứ như giường, tủ… nhỏ thì y phục và châu báu trang sức, ngoài còn ba điền trang cùng đất đai, sổ sách còn ghi rõ mỗi năm ba điền trang thu về cho nàng bao nhiêu lợi nhuận.
Tưởng Nhược Nam mà tim đập bình bịch, nếu khỏi Hầu phủ, chỉ dựa hồi môn thôi, cả đời nàng cũng cần lo chuyện cơm ăn áo mặc!
ngay lập tức nàng thở dài, đáng tiếc là nàng sẽ bao giờ thể khỏi Hầu phủ.
Có điều với chỗ tài sản , ít nếu của Hầu phủ đối xử với nàng , nàng cũng cần dựa họ để sống!
Phương ma ma bên cạnh khẽ : “Thực tế, đất đai chỉ thế , nhớ khi lão gia mua ít đất, riêng điền trang thôi cũng năm, sáu cái , lão gia chỉ một tiểu thư, tiểu thư thể thừa hưởng ba phần tư tài sản của lão gia, nhị lão gia cũng thừa hưởng một phần tư, nhưng nhị lão gia chỉ cho tiểu thư ba điền trang thôi…”
Hồng Hạnh bên cũng bĩu môi xen : “Chẳng nhị lão gia nghĩ tiểu thư chẳng hiểu gì nên mới ức h.i.ế.p tiểu thư ?”
Tưởng Nhược Nam đó, lưng ưỡn thẳng, lông mi dần dần dựng ngược lên.
Phương ma ma lắc đầu, thở dài: “Lão gia quá đột ngột, nhiều việc còn kịp dặn dò, Hoàng thượng giao tiểu thư cho nhị lão gia chăm sóc, nhị lão gia tiện thể quản luôn phủ tướng quân, nhiều chuyện tiện .”
Từ những lời của họ, Tưởng Nhược Nam hiểu, nhị lão gia cũng chính là nhị bá phụ của nàng nuốt ba phần tư tài sản mà lẽ nàng hưởng!
Nghĩ đến ba phần tư tài sản , Tưởng Nhược Nam tính toán qua loa cũng thấy nếu quy bạc là ít. Tưởng Nhược Nam đau lòng, nhị lão gia mặc dù chăm sóc cho nàng một thời gian dài, nhưng ông cũng nghiễm nhiên mà tài sản của cha nàng, chẳng con nhỏ, thế mà còn dám ức h.i.ế.p đứa cháu gái thiếu hiểu , bên cạnh nương tựa, thản nhiên ăn chặn một nửa tài sản, thật quá tham lam!
Có điều Tưởng Nhược Lan cũng chẳng còn mấy thích đời, tạm thời nàng thể vì chút tiền đó mà trở mặt với duy nhất .
“Phải , ngày mai đại thiếu gia sẽ qua đón tiểu thư về mặt!” Hồng Hạnh đột nhiên nhắc, cô khom lưng, hi hi Tưởng Nhược Nam, dịu giọng cầu khẩn: “Tiểu thư, ngày mai mặt chỉ mang theo hai a bồi giá[4], tiểu thư cho em về cùng , em thăm bạn.” Nghĩ đến cơ hội ở bên Hầu gia cả ngày, Hồng Hạnh đương nhiên cùng.
[4] A bồi giá: Là a của nhà đẻ gả theo khi tiểu thư lấy chồng.
Quy tắc khi mặt đem theo bốn a , hai ma ma, một nửa là những kẻ bồi giá theo nàng về nhà chồng, một nửa là trong phủ.
“Lại mặt?” Tưởng Nhược Nam nhớ , đúng là chuyện về mặt thật, ba ngày khi thành , tân lang tân nương sẽ về nhà vợ. Có điều, Hầu gia sẽ cùng về với nàng ? “Vu di nương cũng mặt ư?”
Hồng Hạnh nhạt một tiếng, đáp: “Vu di nương là quý , nhưng quý thì cũng chỉ là , mặt!”
Nghĩ đến cảnh cả ngày mai ở bên cạnh bộ mặt của một “quân bài”, Tưởng Nhược Nam thấy chút thoải mái, nhưng nàng đây cũng là quy tắc, đến lượt nàng chọn lựa, nên nàng gật đầu ngay: “Mang theo em và Ánh Tuyết!”
Nghe thấy tên Ánh Tuyết, nụ mặt Hồng Hạnh cứng , lập tức thẳng , ánh mắt lóe lên những tia sắc lạnh.
Hồng Hạnh khỏi phòng Tưởng Nhược Nam, khi ngang qua gian phòng nhỏ ở mé Tây. Qua cửa sổ, cô thấy Ánh Tuyết đang giường thêu hoa, ánh mặt trời chiếu lên nửa khuôn mặt nghiêng nghiêng xinh , da trắng như tuyết, lông mày lá liễu mỏng manh, chiếc mũi cao thanh tú, khuôn miệng nhỏ nhắn, càng càng khiến thương yêu.
Hồng Hạnh ngùn ngụt lửa giận, xung quanh thấy ai, bèn đẩy cửa bước .
Ánh Tuyết động ngẩng đầu lên, thấy là Hồng Hạnh, vội vàng dậy, gọi: “Hồng Hạnh tỷ!”
Hồng Hạnh khuôn mặt thanh tú xinh của cô , càng càng giận, Hồng Hạnh để Ánh Tuyết bồi giá đến đây, điều cô tới một nơi xa xôi ai quan tâm, ngờ trong danh sách a bồi giá mà nhị phu nhân lập tên cô nên Hồng Hạnh cũng chẳng còn cách nào. Sau khi đến Hầu phủ Hồng Hạnh để Ánh Tuyết hầu hạ bên ngoài viện, bình thường dễ dàng cho phép Ánh Tuyết trong phòng, ngờ cô vẫn hầu hạ tiểu thư.
Hồng Hạnh căm hận trừng mắt lườm Ánh Tuyết, nhạt một tiếng: “Cô đúng là bản lĩnh, cuối cùng cũng phòng tiểu thư hầu hạ !”
Ánh Tuyết cúi đầu, bình tĩnh đáp: “Muội hiểu ý của tỷ tỷ!”
Hồng Hạnh thẳng Ánh Tuyết đay nghiến : “Ta nhổ , cô đừng tưởng trong lòng cô nghĩ gì, cho cô , đừng cậy chút nhan sắc mà nảy sinh ý định xa, cô xứng, nếu để cô ngầm giở thủ đoạn hạ lưu gì, đến khi sẽ khiến cô c.h.ế.t ngọn roi của tiểu thư!”
Ánh Tuyết ngẩng đầu lên Hồng Hạnh, : “Tỷ tỷ càng hiểu, cái gì mà ý định xa, cái gì mà xứng, mà thủ đoạn hạ lưu? Ánh Tuyết hiểu gì cả, Ánh Tuyết tới đây chỉ vì hầu hạ tiểu thư, những cái khác .” Ngay đó lạnh lùng hừ một tiếng, “Còn tỷ tỷ, trong lòng vướng bận bao nhiêu chuyện như thế, là định gì đây?”
Hồng Hạnh ngờ một tiểu nha đầu bình thường vẫn trầm mặc ngoan ngoãn lúc dám to gan cãi . Hơn nữa còn dùng lời lẽ để bóc mẽ tâm tư cô . Trong lúc tức giận giơ tay cho Ánh Tuyết một cái bạt tai lớn tiếng quát: “Ta đánh c.h.ế.t con ranh ! Ngươi là cái thá gì mà dám lớn tiếng với hả?”
Ánh Tuyết ôm mặt, lòng căm hận, mắt đỏ hoe, nhưng chỉ cắn chặt môi Hồng Hạnh với ánh mắt tóe lửa, n.g.ự.c phập phồng, một lúc mới bình tĩnh trở : “Tỷ tỷ nên nhỏ thôi, nếu để nha đầu của Hầu phủ thấy chạy đến hỏi, thì tỷ định trả lời họ thế nào? Dù trả lời thế nào cũng đều khiến tiểu thư mất mặt cả! Tỷ tỷ hầu hạ bên cạnh tiểu thư lâu như thế lẽ nào còn hiểu điều !”
Nói xong liền ôm mặt chạy ngoài.