Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 208

Cập nhật lúc: 2024-11-23 08:20:12
Lượt xem: 97

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái hậu tức giận: “Vậy đầu tiên mà Hoàng thượng nên g.i.ế.c là ai gia đây! Ai gia tuyệt đối để mặc Hoàng thượng bừa!”

“Mẫu hậu!” Cảnh Tuyên Đế quỳ xuống giường, quỳ xuống bên cạnh Thái hậu, “Mẫu hậu bớt giận, nhi thần dám cái việc đại nghịch bất đạo !”

Thái hậu nghĩ tới việc đang thương, trong lòng nỡ, bà xuống, đỡ vai , với giọng chân thành: “Hoàng thượng, nhận bao nhiêu cho bấy nhiêu, sự tôn sùng của thiên hạ, giang sơn, mỗi lời mỗi hành động của xứng đáng với kỳ vọng của bách tính muôn dân. Rất nhiều chuyện thể theo ý . Nếu , đến khi , sẽ mất nhiều thứ hơn nghĩ!”

“Mẫu hậu, nhi thần hiểu điều đó, nhưng nhi thần… nhi thần…” Cảnh Tuyên Đế cầm tay Thái hậu, nên lời.

“Hơn nữa, từng nghĩ đến điều , như , những Nhược Lan, mà còn hại Nhược Lan. Người còn hiểu hậu quả của chuyện ? Đến khi , liệu bảo vệ Nhược Lan tới cùng ?”

Cảnh Tuyên Đế nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái hậu, bàn tay khẽ run lên, nên lời.

“Hãy từ bỏ , con…” Thái hậu giơ tay , vuốt khuôn mặt tiều tụy trắng bợt của , dịu dàng tiếp: “Có những , những việc, lỡ sẽ lỡ mãi mãi, thể cứu vãn . Con là Hoàng đế, tất cả những con gái trong thiên hạ con cứ mặc lòng lựa chọn, hơn Nhược Lan còn nhiều.”

Cảnh Tuyên Đế đột nhiên bật dậy, cúi đầu, mái tóc dài xõa rối tung vai, còn một chút sinh khí.

Hắn lẩm bẩm: “Trong thiên hạ nhiều nữ tử , nhưng ai giống Nhược Lan cả…”

***

Trong Từ Ninh cung, hương khói mịt mờ, khí vô cùng tĩnh lặng.

Đột nhiên, trong nội cung vang lên những tiếng bước chân khe khẽ phá vỡ bầu khí .

Vân Mộng Hạ Vũ

“A Diệp, là ngươi ?” Thái hậu dựa chiếc gối màu đen thêu chỉ vàng ở đầu giường, cất tiếng hỏi.

Đầu tiên, Diệp cô cô thêm dầu cho những cây đèn, đó : “Thái hậu, muộn thế còn nghỉ?”

“Buồn bực, đau đầu.” Thái hậu thở dài, “Oan nghiệt, oan nghiệt quá!”

“Chi bằng, ngày mai Thái hậu truyền tiểu thư Nhược Lan cung hỏi chuyện xem ?” A Diệp là cung nữ cận bên cạnh Thái hậu, khi ngoài cửa nội điện, đương nhiên cũng những lời con họ với , đó Thái hậu cũng kể cho A Diệp , giấu điều gì.

Thái hậu xua tay: “Chuyện chắc là liên quan gì tới Nhược Lan, bao tâm tư tình cảm của Nhược Lan dành cả cho An Viễn Hầu , là tình cảm của một Hoàng thượng mà thôi. Chẳng bao lâu nữa Nhược Lan sẽ động phòng, hà tất để chuyện rối loạn tâm trí con bé? Những ngày , ai gia để mắt tới Hoàng thượng, tránh để Hoàng thượng nhất thời xúc động mà việc sẽ ân hận cả đời.”

A Diệp đến bên cạnh Thái hậu, bóp vai cho , “Thái hậu cứ thả lỏng . Nô tỳ thấy, Hoàng thượng chỉ là cố chấp nhất thời thôi, thời gian lẽ xảy chuyện gì .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-208.html.]

Thái hậu gật đầu: “Hy vọng như .”

***

Tưởng Nhược Nam trong phòng, dỗ cáo tuyết Tiểu Bạch ăn thịt kho.

“Tiểu Bạch, món ngon lắm, còn ngon hơn cả thịt gà nướng, tin ngươi hãy thử xem.” Cứ xuống bếp nướng gà mãi, lâu dần sẽ khiến nghi ngờ. Phải huấn luyện cho nó tập ăn những món khác mới .

Tiểu Bạch ghé mũi hít hít ngửi ngửi, lập tức phắt đầu , cái đuôi vổng cao, vẻ mặt phớt lờ.

Tưởng Nhược Nam ngất, tên tiểu tử chắc chắn là ngửi thấy mùi của thịt gà đây mà.

“Đây là gà, nhưng còn ngon hơn gà đấy.” Tưởng Nhược Nam cảm giác giống như đang dỗ trẻ con ăn cơm . Phải dỗ dành mấy câu, tâng bốc một tràng, Tiểu Bạch mới cam tâm tình nguyện cắn một miếng.

Sau khi nuốt xuống, mắt nó lập tức sáng lên, đuôi lắc điên cuồng, mắt nheo tít như .

Tưởng Nhược Nam phá lên bộ dạng đó của nó, “Không lừa ngươi đấy chứ, ngon , cả bát cho ngươi hết đấy.” Nói đẩy cả bát thịt kho tới mặt nó. Tiểu Bạch vui vẻ kêu lên một tiếng, lập tức vùi đầu ăn.

Đang thích thú nó ăn, đột nhiên thấy tiếng nô tỳ thỉnh an Cận Thiệu Khang vang lên ngoài cửa. Đôi tai hồ ly lập tức vểnh lên, , bỏ mặc bát thịt kho, chỉ vài bước chân nhảy lên bậc cửa sổ, nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Sau đó, Cận Thiệu Khang đẩy cửa bước .

“Thiệu Khang.” Tưởng Nhược Nam tươi đón, “Chẳng mẫu thời gian nghỉ tại Thu Đường viện ?”

Cận Thiệu Khang đóng cửa, ôm chặt lấy nàng, đôi môi tìm môi nàng, ngấu nghiến một lúc mới đáp: “Ta sẽ nghỉ tại đây, chỉ một ngày gặp thấy nhớ nàng , đến thăm nàng.”

“Một ngày gặp tựa ba thu ư?” Tưởng Nhược Nam vòng tay ôm cổ , nghịch ngợm chớp chớp mắt.

“Một ngày gặp tựa ba thu.” Mắt Cận Thiệu Khang thoáng sáng lên, “Lời lột tả hết tâm tư của . Tiểu nương tử của quả nhiên là một tài nữ!”

Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu, “Thiếp từ xưa đến nay vẫn luôn khiêm nhường, phu quân đừng ca ngợi , khéo ai ai cũng là tài nữ đấy!”

Cận Thiệu Khang bật vẻ mặt của nàng, hé miệng cắn nhẹ mũi nàng một cái, “Xem nàng đắc ý kìa, tiểu nha đầu nghịch ngợm!”

Quay đầu thấy bát thịt kho bàn, bèn hỏi: “Giờ mới ăn cơm ư? Đã muộn thế , quả nhiên ở bên cạnh là nàng thiếu quy củ ngay! Không tự chăm sóc bản gì cả!”

Loading...