Thái hậu tức giận tới nghẹt thở, chỉ mà quát: “Hoàng thượng, ! Giờ giống vua một nước hả? Chuyện gì thể khiến vứt bỏ cả hình thượng của như thế?”
Thái hậu xuống, sắc mặt trắng bệch của con trai, đột nhiên thấy bi ai: “Hoàng thượng, thương xót bản , ngộ nhỡ xảy chuyện gì, bảo mẫu hậu thế nào đây?”
Cảnh Tuyên Đế từ từ đầu, mẫu , sắc mặt trắng như tờ giấy, đôi mắt thâm quầng, kéo tay Thái hậu, môi run run, giọng yếu ớt, “Mẫu hậu… mẫu hậu… trong lòng nhi thần khó chịu, đau…”
Nói , nước mắt lăn xuống, “Suốt cả đêm nhi thần nghĩ… nghĩ đến cảnh nàng trong lòng đàn ông khác… Nhi thần… nhi thần….”
Hắn giống như đang khó chính , run lên từng chập, đó mặt nhợt nhạt, tay ôm ngực, thổ một ngụm m.á.u tươi, đầu ngả sang một bên ngất .
Thái hậu thấy màu đỏ nhức mắt y phục , sợ tới chẳng còn hồn phách nữa. Người lao tới, ôm chặt con trai lòng, đầu hét gọi: “Truyền thái y, mau truyền thái y!”
Được Lưu viện sử cứu chữa, Cảnh Tuyên Đế dần tỉnh .
Thái hậu lên hỏi: “Lưu viện sử, tình hình của Hoàng thượng thế nào?”
Lưu viện sử chau mày: “Hoàng thượng vốn đang thương, chỉ cần nghỉ ngơi điều dưỡng một thời gian, bệnh tất sẽ thuyên giảm. Hoàng thượng uống rượu, hình như chuyện gì đó khúc mắc trong lòng, khiến tâm mạch tổn thương, chỉ e sẽ để di chứng.” Còn một vài điều nữa mà Lưu viện sử dám , chuyện e rằng sẽ khiến Hoàng thượng tổn mười năm tuổi thọ.
“Cái gì?” Sắc mặt Thái hậu tái nhợt, “Lưu viện sử y thuật cao minh, nhất định cứu Hoàng thượng!”
Lưu viện sử thở dài, “Thần sẽ tận lực!”
Thái hậu vội lùi về phía hai bước, như đả kích lớn, A Diệp vội vàng bước tới đỡ lấy : “Thái hậu xin hãy yên lòng, Hoàng thượng là chân long thiên tử, nhất định sẽ !”
Sắc mặt Thái hậu càng nhợt nhạt hơn, xua xua tay: “Các ngươi lui , ai gia lời với Hoàng thượng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-213.html.]
Cảnh Tuyên Đế giường, sắc mặt nhợt nhạt, hai mắt nhắm hờ, mày chặt giống như đang nén đau đớn.
Thái hậu bước tới, xuống cạnh , giơ tay dém chăn giúp . Đôi mắt Cảnh Tuyên Đế khẽ động đậy, nhưng mở .
“Hoàng thượng, ai gia tỉnh, những lời ai gia , thể lọt tai, cũng thể sẽ thấy chán ghét, nhưng hôm nay nhất định .”
Thái hậu , chầm chậm tiếp: “Hoàng thượng, trong thiên hạ ai cũng thể tùy tiện, chỉ riêng Hoàng thượng là thể. Bởi vì Hoàng thượng vai mang trọng trách, vai gánh cả hy vọng của lê dân bách tính. Hoàng thượng buồn bã tới , vui tới thế nào, cũng thể hủy hoại sức khỏe của . Người , nếu xảy chuyện thì triều đình sẽ loạn như thế nào. Các hoàng tử, lớn nhất cũng đến mười tuổi, chúng già trẻ , bảo chúng thế nào đây? Người ai gia lo lắng tới mức nào ?” Nói đến đây, giọng Thái hậu nghẹn , mắt đỏ hoe.
Cảnh Tuyên Đế mở mắt, đầu , nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái hậu, yếu ớt đáp: “Mẫu hậu, nhi thần bất hiếu, khiến mẫu hậu lo lắng.”
Thái hậu nắm tay Cảnh Tuyên Đế, khẽ : “Chỉ cần từ nay về Hoàng thượng đừng để việc lặp nữa, hãy cố gắng nghỉ ngơi giữ gìn sức khỏe là mẫu hậu yên tâm .”
“Mẫu hậu, nhi thần tưởng rằng việc trong thiên hạ đều trong lòng bàn tay , nhưng ngờ, khi nhi thần thật sự một thứ gì đó thể , chỉ mở to mắt nàng lao vòng tay đàn ông khác. Mẫu hậu…” Cảnh Tuyên Đế khổ một tiếng, “Đến mà thích cũng giữ , thì Hoàng đế còn ý nghĩa gì nữa đây?”
“Con đang linh tinh gì ?” Thái hậu hét lên giận dữ, nhưng ngay đó nhớ đang thương, giọng điệu dịu , “Hoàng thượng, nếu Tiên đế thấy những lời của , hẳn sẽ đánh một trận thật đau. Tiên đế bỏ bao tâm sức mới thống nhất giang sơn, lẽ nào trong lòng , giang sơn còn bằng một con gái? Người xứng với kỳ vọng của Tiên đế? Hơn nữa, thế gian bất luận là ai, cũng thể thứ mà …” Nói tới đây, nước mắt Thái hậu từ từ lăn xuống, giọng phần thê lương.
“Người tưởng rằng Tiên đế từng từ bỏ ư? Người tưởng rằng mẫu hậu từng từ bỏ ư? cuộc sống là như thế, đau lòng rơi nước mắt vô các lựa chọn. Việc ai tránh khỏi. là Hoàng thượng, những thứ luôn nhiều hơn khác. Người giang sơn, sự ủng hộ của khắp thiên hạ, luôn cao cao tại thượng, áo gấm ngọc thực đủ đầy, mỹ nữ trong hậu cung nhiều như mây, nào nấy xinh ai sánh bằng. Người nhiều nhiều . Con thể quá tham lam, nếu từ bỏ bất cứ thứ gì, cái gì cũng nắm trong tay, thì kết cục cuối cùng chính là, chẳng gì cả, sẽ mất thứ.”
Cảnh Tuyên Đế nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái hậu, rướn lên: “ mẫu hậu, nhi thần tham lam, nhi thần chỉ nàng mà thôi! Sau , nhi thần sẽ một Hoàng đế vĩ đại trong lòng bách tính! Chỉ thôi, chỉ mà thôi, Thái hậu, xin hãy giúp nhi thần!”
Thái hậu lắc đầu, ánh mắt đau đớn: “Hoàng thượng, tại cố chấp như ? Người thích Nhược Lan, nhưng bao giờ nghĩ rằng Nhược Lan thích ? Ta hiểu Nhược Lan, thứ mà Nhược Lan bao giờ thể cho nó . Nếu thật sự Nhược Lan sống vui vẻ, cho Nhược Lan, thì nên để Nhược Lan sống cuộc sống mà nó !”
Cảnh Tuyên Đế bật thành tiếng, nước mắt lấp lánh nước: “Thứ mà nàng cho , nhưng An Viễn Hầu nhất định sẽ cho ? Nàng dựa cái gì mà tin tưởng như thế?”
Vân Mộng Hạ Vũ
Lòng Thái hậu đau như cắt, “Chiêu Nhi, việc con còn hiểu ư? Bởi vì Nhược Lan thích , con bé mới tình nguyện tin ! Chiêu Nhi, con đừng nghĩ tới Nhược Lan nữa, mẫu hậu quyết giúp con cái chuyện cướp thê đoạt . Làm chỉ khiến thiên hạ khinh bỉ chê mà thôi!”