Tối hôm , Cận Thiệu Khang về với Tưởng Nhược Nam: “Ta sắp ba ngày nghỉ, mẫu sớm đến Vân Khai tự để dâng hương. Thời gian thời tiết , chúng thể dạo luôn. Nàng thấy thế nào?”
Theo chế độ của Lương triều, mỗi tháng quan viên đều nghỉ ba ngày, thể nghỉ liền.
Được ngoài với , giải tỏa tâm trạng, Tưởng Nhược Nam thích chứ, vội vàng đồng ý.
Cận Thiệu Khang : “Nhìn nàng vui kìa, chắc thời gian nàng buồn chán lắm ?”
Hai tới Tùng Hương viện, đem chuyện bàn với Thái phu nhân. Bà cũng vui, vội gọi Liễu Nguyệt tới xem ngày, Liễu Nguyệt xem đáp: “Thái phu nhân, ngày là ngày để dâng hương.”
Thái phu nhân : “Vậy thì chọn ngày , gọi Thu Nguyệt, Yên Nhiên, Thanh Đại và bên phòng Triệu di thái thái cùng luôn, báo cả cho Yên Hồng, Yên Vân. Càng đông càng vui.”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Vu di nương đang mang thai…”
“Chính vì đang mang thai nên mới cầu Bồ Tát phù hộ độ trì cho nó sinh nở thuận lợi, tròn con vuông.” Thái phu nhân cũng đáp .
Vân Mộng Hạ Vũ
Thái phu nhân thế, Cận Thiệu Khang đương nhiên thể phản đối. Sau đó, với Tưởng Nhược Nam: “Đợi đến Khai Vân tự , chúng sẽ dạo quanh đấy.” Tưởng Nhược Nam gật đầu.
Tin tức nhanh chóng truyền , khiến cả nhà đều vui vẻ.
Ngày hôm , Cận Thiệu Khang vẫn lên chầu sớm. Chuyện chầu buổi sớm , dù là mưa nắng bão bùng, năm hết Tết đến, chỉ cần sức khỏe của Hoàng thượng vấn đề thì buổi chầu sớm tất tiến hành.
Tưởng Nhược Nam xử lý công việc của mấy ngày, Thanh Đại tới thỉnh an nàng, đó tiếp tục ở trò chuyện với nàng như thường.
“Phu nhân, ngày mai sẽ lên chùa dâng hương, đúng ạ?”
“.” Tưởng Nhược Nam vẫn trả lời ngắn gọn.
“Đa tạ phu nhân cho cùng, đều đối với như thế, thích, chẳng gì, phu nhân từng ghét bỏ . Đồ ăn đồ dùng đều là thứ , , phu nhân là .”
Tưởng Nhược Nam nàng một cái, cố gắng nhịn .
“Hồi còn ở trong cung vài , chính thất đều ngược đãi thất, động tí là đánh là chửi. Ban đầu sợ, nhưng gặp phu nhân loại .”
“Tại ?” Tưởng Nhược Nam tò mò, lẽ nào Hoàng thượng cho nàng ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-233.html.]
Thanh Đại , thật thà đáp: “Ánh mắt của phu nhân luôn thẳng, là .”
Ngươi xem tướng ? Tưởng Nhược Nam nhịn nữa.
lúc , Liên Kiều báo: “Hầu gia về ạ.”
Tưởng Nhược Nam mặt thoáng biến sắc, mải quên cả giờ giấc.
Thôi, cứ đề phòng mãi cũng chẳng cách , thời gian nửa năm dài như thế, thể phòng tới bao giờ? Cứ để xem thế nào .
Tưởng Nhược Nam để ý đến sắc mặt của Thanh Đại, thấy mặt nàng để lộ sự kinh ngạc mong chờ, ngược phần căng thẳng, đôi mắt len lén liếc về phía nàng, thể hiện sự thấp thỏm bất an.
Nếu những biểu hiện cũng là do nàng vờ vịt mà , Tưởng Nhược Nam thật sự tặng nàng một từ: “phục”.
lúc , Liên Kiều ngoài cửa vén chiếc rèm hoa màu xanh lên, Cận Thiệu Khang bước : “Vừa tan triều là vội về nhà ngay, hôm nay thời gian rảnh để bên nàng …” Lời còn dứt, liền thấy Thanh Đại trong phòng, bất giác sững .
Thanh Đại mặt đỏ bừng, cúi đầu sát tận ngực, nàng nhún hành lễ với Cận Thiệu Khang: “Thiếp … bái kiến Hầu gia.” Giọng nhỏ như muỗi kêu.
Cận Thiệu Khang ngờ gặp nàng ở đây, lúc sững , bất giác hỏi: “Sao nàng ở đây?”
Thanh Đại rõ ràng lúng túng: “Thiếp… đến thỉnh an phu nhân, phu nhân ôn hòa, đối xử với , thường xuyên tới trò chuyện cùng .”
“Ồ?” Cận Thiệu Khang chút bất ngờ, Tưởng Nhược Nam một cái. Tưởng Nhược Nam gật gật đầu.
“Thanh Đại phiền Hầu gia và phu nhân nữa, Thanh Đại cáo lui.” Nói xong, hành lễ với hai , khỏi phòng, từ đầu tới cuối ngẩng đầu lên Cận Thiệu Khang nào.
Cận Thiệu Khang cửa, lẩm bẩm: “Xem cũng là lễ nghi phép tắc.”
Tưởng Nhược Nam bước lên, khoác tay , dựa , kéo khỏi sự chú ý dành cho Thanh Đại: “Hầu gia đói , ăn chút gì ? Sáng nay ăn món bánh ngọt ngon, màu đỏ, ngọt ngọt. Thiếp nghĩ chắc Hầu gia cũng thích nên ủ ấm phần .” Mỗi từ của nàng đều nhắc đến Thanh Đại.
Cận Thiệu Khang lập tức đầu sang, tập trung sự chú ý của Tưởng Nhược Nam, đáp: “Nghe nàng thế cũng thấy đói .”
Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết mang điểm tâm lên, đó đích múc cho một bát cháo, bưng tới đưa mặt : “Bánh khá ngọt, dùng ít cháo sẽ khiến ngon miệng hơn.”
Sự quan tâm chăm sóc của Tưởng Nhược Nam khiến ấm lòng, kéo tay nàng: “Nàng cũng ăn cùng .”
Tưởng Nhược Nam đáp: “Thiếp đói, ăn thôi.” Nói dùng đũa gắp một miếng bánh, đưa lên miệng , “Há miệng, a…”