Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 242
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:20:52
Lượt xem: 74
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cận Thiệu Khang ngẫm nghĩ: “Có điều với tình hình khi , nàng thấy những lời như , tâm trạng cũng thể kích động. Nàng là mỹ nữ do Việt quốc tiến cống, thể là võ công. Trừ phi là gián điệp. Việt quốc là một tiểu quốc, thế lực, thận trọng trong quan hệ với Đại Lương và Đại Tề, dám dùng thủ đoạn ? Hơn nữa, nếu Hoàng thượng giữ nàng , còn ngự ban cho , đương nhiên cho điều tra và kết luận nàng vấn đề gì. Hoàng thượng thể ban cho một đáng nghi , là Binh bộ Thị lang.”
Chính vì Hoàng thượng ban nên nàng mới yên tâm, nhưng những lời nàng thể với .
Cận Thiệu Khang : “Nàng đừng nghĩ nhiều nữa. Nếu nàng thật sự yên tâm thì hôm nào đó sẽ thử nàng . Người học võ, phản ứng nhanh nhẹn, trong lúc nguy cấp sẽ vô thức để lộ bản , đây là một kiểu thói quen, thể giấu .” Mặc dù thế nhưng vẫn cho rằng Tưởng Nhược Nam đa nghi.
Nếu thật sự Thanh Đại là gián điệp, lẽ tìm cách để quấn lấy mới , thể lâu như vẫn án binh bất động? Hơn nữa, nếu Thanh Đại ý đồ gì thì qua mắt nổi ? Tưởng Nhược Nam vội : “Cho dù là thế cũng cần hao tâm tổn trí cho việc .” Để thử, chẳng tạo cơ hội cho họ gặp ? Nàng tin Cận Thiệu Khang, nhưng tin Thanh Đại. Nhìn bộ dạng xuân sắc ngời ngời của nàng , lẽ sẽ ngoan ngoãn như đó thể hiện nữa. Cứ để họ gặp khác, ai sẽ xảy chuyện gì?
Lại nhớ đến tên gây họa Cảnh Tuyên Đế, Tưởng Nhược Nam hận tới nghiến răng nghiến lợi.
Ba ngày nhanh chóng trôi qua, Cận Thiệu Khang khôi phục cuộc sống sớm về muộn . Tan triều về cũng chỉ một tuyến đường: hoặc là tới Tùng Hương viện hoặc là tới Thu Đường viện, hoặc cùng Tưởng Nhược Nam dạo ngoài Hậu hoa viên. Ngoài những lúc gặp Thanh Đại ở Tùng Hương viện khi tới thỉnh an Thái phu nhân , thời gian còn đúng là gặp Thanh Đại nữa.
Còn Thanh Đại cũng giống , điều bây giờ khi thỉnh an Cận Thiệu Khang, nàng còn rụt rè run sợ nữa, nhưng cũng quá thoải mái, chỉ là thỉnh thoảng đỏ mặt liếc Cận Thiệu Khang một cái, vẫn bộ dạng cam chịu chân chất .
Hàng ngày nàng vẫn tới thỉnh an Tưởng Nhược Nam, trò chuyện với nàng, thấy túi hương đem tặng cho nàng đó mùi nhạt, tặng cái mới.
Tưởng Nhược Nam thắc mắc: “Túi hương của mùi nhạt, cái của mùi vẫn nồng như thế?”
Thanh Đại đáp: “Muội mang hạt giống từ quê hương sang đây, trồng , thời gian hoa nở nhiều.”
Tưởng Nhược Nam vẫn băn khoăn về việc liệu nàng là võ công , nghĩ nghĩ , quyết định thử nàng một . Hôm nay, Thanh Đại như thường ngày tới Thu Đường viện, Tưởng Nhược Nam gọi Ánh Tuyết dâng .
Ánh Tuyết theo lời Tưởng Nhược Nam dặn, khi đưa cho Thanh Đại, giống như bất cẩn, đổ ly , cả ly nóng bốc khói nghi ngút đổ lên Thanh Đại.
Theo những gì Cận Thiệu Khang phân tích, luyện võ sẽ vô tình để lộ phản ứng nhanh nhẹn của trong những tình huống đột ngột bất ngờ, đó Tưởng Nhược Nam thử , Cận Thiệu Khang phản ứng nhanh như chớp giơ tay bắt gọn ly .
Nếu Thanh Đại thật sự là võ công, thì cho dù thể bắt ly như Cận Thiệu Khang, thì việc né tránh đối với nàng việc khó.
Thanh Đại hoảng hốt thất thanh kêu lên một tiếng, căn bản chẳng phản ứng kịp, thấy nước nóng đổ lên đùi cũng chẳng đường mà né tránh.
Toàn bộ ly đổ lên đùi nàng , nàng mới đột ngột nhảy dựng lên, nhảy kêu: “Nóng quá, nóng quá!” Hoàn giống như phản ứng của bình thường.
Thấy nàng đau tới chảy cả nước mắt, Tưởng Nhược Nam cảm giác tội thoáng thất vọng, vội vàng sai Ánh Tuyết đưa nàng y phục. Sau đó Ánh Tuyết về với nàng: “Trên đùi Thanh di nương bỏng một mảng lớn.”
Bản năng con thể che dấu, Tưởng Nhược Nam chẳng còn gì để nghi ngờ nữa. Xem , chuyện trong rừng cây hôm đó đúng là do tâm trạng kích động nên mới lớn tiếng như .
***
Khi cung thỉnh an Thái hậu, Thái hậu hỏi thăm tình hình gần đây của nàng.
Tưởng Nhược Nam đáp: “Hầu gia chẳng quan tâm tới nàng , nhưng con vẫn cảm giác yên tâm.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-242.html.]
Thái hậu gật đầu: “Cũng đúng, một con gái dịu dàng ngoan ngoãn như ở bên cạnh, khó trách con yên tâm.” Thái hậu Tưởng Nhược Nam kể về Thanh Đại.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cho dù Tưởng Nhược Nam thích nàng , đề phòng nàng , nhưng bảo nàng kể tội Thanh Đại thì quả thật nàng kể thế nào. Có thể thấy Thanh Đại cư xử hành động hợp tình hợp lý khi ở Hầu phủ.
“Nói cho cùng cũng đều tại Hoàng thượng…” Thái hậu kéo tay nàng, dịu giọng : “ con cũng đừng trách Hoàng thượng, từ nhỏ vạn sự thuận lợi quen , từng gặp trắc trở như thế bao giờ, đầu tiên nếm cảm giác mà nên mới thể từ bỏ như . Đợi thêm một thời gian nữa Hoàng thượng sẽ hiểu thôi.”
Tưởng Nhược Nam Thái hậu, lòng vô cùng cảm kích. Từ khi Thái hậu Cảnh Tuyên Đế thích nàng, bao giờ trách nàng một câu, cũng từng nghi ngờ nàng. Việc đối với một luôn cao cao tại thượng như Thái hậu mà , thật hiếm thấy.
“Thái hậu…” Tưởng Nhược Nam dựa đầu vai , “Cũng may còn Thái hậu để tâm sự, giờ trong Hầu phủ đều khen ngợi Thanh Đại ngớt lời, con chẳng thể gì. Đành cung với Thái hậu.”
Thái hậu khẽ : “Con , con cũng thật quá cố chấp, vì nên mới luôn phiền não.”
“Thật ?” Tưởng Nhược Nam nhẹ, “ chẳng cách nào, con thể nghĩ khác .”
“Con thật là.” Thái hậu , “Có điều giờ tháng Chín, thời gian nửa năm sẽ chẳng mấy chốc mà qua thôi.”
***
Đến giữa tháng Chín, tiết trời bỗng chuyển lạnh, gió Bắc tràn về, già trẻ con đều mặc áo ấm, hai tiểu thư cũng rời .
Trước khi , Cận Yên Hồng cầm tay Tưởng Nhược Nam hết lòng cảm tạ. Cảm tạ nàng thời gian nàng ở đây quan tâm chăm sóc, trong thời gian hai đứa trẻ ốm một trận, khám đại phu nhưng chịu uống thuốc, cũng may nhờ phương pháp thực liệu của Tưởng Nhược Nam mà bệnh tình của chúng thuyên giảm.
Tưởng Nhược Nam vài phương pháp trị liệu dành cho trẻ con mỗi khi chúng sốt, ho hoặc cảm mạo, đưa cho Yên Hồng.
Cận Yên Vân cũng cầm tay nàng nhiệt tình mời nàng thời gian thì tới nhà nàng chơi, đồng thời cũng mời cả Thanh Đại, khiến Thanh Đại cảm kích.
Thái phu nhân cũng gửi nhiều lễ vật để họ mang về biếu thông gia, Hầu phủ xưa nay vốn chu đáo rộng rãi, hai vị tiểu thư họ Cận coi như cũng mát mặt khi về nhà chồng.
Hai vị cô cô , Hầu phủ yên tĩnh mấy ngày, chuyện.
Mà gây chuyện vẫn là Vu Thu Nguyệt đang cấm túc.
Vu Thu Nguyệt vì sợ uy nghiêm của Cận Thiệu Khang nên ngoan ngoãn ở trong viện tử một thời gian, nhưng bảo cô ở lỳ trong Cẩm Tú viện mãi, cô cam tâm? Nghe bọn a về , Thanh Đại đắc sủng thế nào, Thái phu nhân và phu nhân yêu quý thế nào, cô hận tới mức suýt nữa thì nghiến vỡ cả răng.
Sau đó, cô bắt đầu giả vờ ốm, bọn a thông báo cho Thái phu nhân, báo rằng Vu Thu Nguyệt tâm trạng buồn phiền, ăn uống, đêm ngủ cũng yên giấc.
A Lệ Châu ròng, : “Thái phu nhân, từ khi Vu di nương nhà nô tỳ cấm túc, tâm trạng ủ rũ, ăn uống như nữa, mấy hôm nay chẳng chịu ăn gì, còn luôn kêu đau bụng. Nô tỳ sợ xảy chuyện nên mới bẩm báo với Thái phu nhân, mong Thái phu nhân nể tình di nương đang mang thai, hãy đến thăm di nương một .”
Đầu tiên, Thái phu nhân Lệ Châu lóc kể khổ Vu Thu Nguyệt gây chuyện, trong lòng vui. khi a nhắc đến đứa con trong bụng Vu Thu Nguyệt, bà vội vàng gọi Trương ma ma: “Mau mời Lưu thái y.” Rồi đem theo bọn a tới Cẩm Tú viện xem tình hình thế nào.
Khi đến Cẩm Tú viện, thấy bên trong tối om, khí đặc quánh, còn Vu Thu Nguyệt đang giường, sắc mặt trắng nhợt, hai mắt vô hồn. Thấy Thái phu nhân, cô bèn a đỡ dậy, quỳ xuống mặt Thái phu nhân, : “Thái phu nhân, hàng ngày con nhốt trong , con đều đang chê con, đến buổi tối con ngủ cũng gặp ác mộng. Thái phu nhân, cho dù quan tâm tới con, nhưng xin hãy nghĩ đến đứa bé. Nó là cốt nhục của Cận gia, con vui thì nó mà vui ? Thái phu nhân, con nhất định sẽ ngoan ngoãn thủ lễ, xin Thái phu nhân hãy với Hầu gia, đừng cấm túc con nữa.”