Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 251

Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:21:09
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giữa phòng, chủ gánh hát cùng mấy nữa trong gánh đang quỳ, vẻ mặt thành khẩn và lo sợ, thấy tiếng động bình phong, họ bèn ngừng dập đầu.

Tưởng Nhược Nam xuống ghế, chủ gánh hát thấy gấu váy của nàng thì ngay chính là chủ nhân.

Hắn dập đầu : “Phu nhân tha mạng, phu nhân tha mạng.”

Tưởng Nhược Nam trong lòng giận nên giọng điệu cũng hòa nhã bao nhiêu: “Các ngươi là gánh hát nổi tiếng nhất trong kinh thành, thể để xảy chuyện ? Đến sự an tối thiểu mà còn đảm bảo thì cho dù các ngươi hát diễn đến cũng ích gì chứ? Qua hôm nay, các đừng mong chỗ trong hoàng thành, đấy cũng coi như là sự trừng phạt thích đáng đối với các ngươi .”

Chuyện mà truyền ngoài thì còn ai dám mời họ tới hát?

Tưởng Nhược Nam vốn tưởng họ sẽ xin tha, ai ngờ gánh chủ lớn tiếng kêu oan: “Phu nhân, đúng như phu nhân , bọn nô tài cũng bôn ba bao nhiêu năm mới chút danh tiếng, giờ danh tiếng hủy trong tay bọn nô tài, bọn nô tài cũng đành chấp nhận. phu nhân, chuyện hôm nay thật sự đáng ngờ, sư phụ dựng sân khấu của bọn nô tài nghề mười năm , tuyệt đối bao giờ để xảy sai sót như . Tối qua đích nô tài còn kiểm tra một lượt, mỗi chỗ buộc, mỗi mối nối đều vô cùng chắc chắn, thể xảy chuyện như hôm nay. Nô tài thật tại như .”

Ánh Tuyết bên cạnh cao giọng : “Mấy các ngươi, chuyện đến nước mà vẫn còn giảo biện?”

Gánh chủ đó vẫn cương quyết: “Phu nhân, nô tài cũng chuyện , bọn nô tài khó chỗ trong kinh thành nữa. Nô tài cũng mong phu nhân tin nô tài, nhưng sự thật thế nào, nô tài rõ ràng. Hiện nay, nô tài chứng cứ để chứng minh sự trong sạch của gánh hát, nên bọn nô tài cam tâm chịu phạt, nhưng nô tài tin sư phụ dựng sân khấu của gánh hát tuyệt đối bao giờ để xảy những sơ suất đáng tiếc như thế.”

Tưởng Nhược Nam trầm ngâm hồi lâu, : “Các ngươi hãy đợi ở đây một lát.”

Nói cùng Ánh Tuyết chỗ sân khấu dựng ở Hậu hoa viên. Cây cột gỗ đó vẫn đang đổ đất, bên cạnh là đoạn dây thừng to bằng ngón tay cái. Tưởng Nhược Nam nhặt lên xem kỹ, đoạn dây đứt ở giữa, miệng chỗ đứt lởm chởm giống như vật sắc cắt mà do ma sát tạo thành.

Ánh Tuyết thấy, bèn kêu lên: “Đây rõ ràng là dây thừng vì ma sát mới đứt, nhất định do kịch viện tiết kiệm tiền chịu mua dây thừng mới, nên mới gây chuyện ngày hôm nay. Vậy mà họ còn dám quỳ phu nhân lớn tiếng.”

Những lời Ánh Tuyết dứt, thì một phụ nữ tầm hơn ba mươi tuổi bên cạnh cũng lên tiếng: “Đại cô nương, gánh hát chúng bao giờ dùng dây thừng cũ. Nếu phát hiện chỗ sứt sẹo sẽ lập tức mới ngay, đây là chuyện liên quan đến tính mạng con , chúng tiết kiệm tới cũng tiết kiệm loại tiền .”

Ánh Tuyết định gì đó, Tưởng Nhược Nam giơ tay ngăn , khẽ : “Để họ , điều tiền công sẽ , coi như tiền thuốc.”

“Không đưa họ tới quan phủ ?” Ánh Tuyết hỏi.

Tưởng Nhược Nam lắc đầu: “Thôi, để họ . Sau họ cũng thể ăn ở kinh thành nữa, đây là sự trừng phạt lớn nhất với họ .”

Đưa tới quan phủ? Quan phủ chuyện liên quan đến Hầu phủ chẳng tìm cách lấy lòng? Những trong gánh hát c.h.ế.t cũng lột da, họ mặc dù phạm sai lầm nhưng cũng gây tổn thất tới tính mạng, nàng họ lấy mạng đền.

Người trong kịch viện Tưởng Nhược Nam thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng quỳ xuống dập đầu tạ ân. Còn về bạc đó, đương nhiên họ cũng chẳng dám mong gì.

Tưởng Nhược Nam xử lý việc với gánh hát xong tới Nghênh Hương viện.

Từ ngoài cửa thấy tiếng Thanh Đại thì thào, xem tỉnh .

“Hầu gia, Thái phu nhân, khiến hai lo lắng, Thanh Đại thật sơ suất.”

Giọng Thái phu nhân nhân từ cất lên: “Đứa trẻ , xem con kìa, vì con mà con đến tính mạng của cũng cần, tình cảm đó mãi mãi ghi nhớ trong lòng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-251.html.]

“Thanh Đại sống là nhà họ Cận, c.h.ế.t là ma nhà họ Cận. Vì tính mạng của Thái phu nhân và Hầu gia, cho dù hy sinh tính mạng , Thanh Đại thấy cũng xứng đáng.”

“Thanh Đại tẩu tẩu, tẩu đối với , với ca ca của như thế, trong mắt , trong lòng , tẩu chính là nhà họ Cận . Nhà họ Cận tuyệt đối sẽ để tẩu chịu tủi ấm ức.”

“Tiểu thư…” Giọng Thanh Đại đầy cảm kích.

“Còn tiểu thư gì chứ, tẩu cứ gọi là Yên Nhiên. Nói thật, thích tẩu hát nhưng tẩu chỉ hát đó hát nữa.”

Thái phu nhân : “Đương nhiên là vì mà Thanh Đại hát cho nhất cho nó cơ hội, nên nó chẳng còn hứng thú mà hát nữa.”

“Thái phu nhân đừng như thế, Thái phu nhân , Thanh Đại lập tức hát ngay.” Giọng Thanh Đại nũng nịu, Tưởng Nhược Nam thậm chí còn thể tưởng tượng bộ dạng ngượng ngùng và khuôn mặt đỏ hồng như cánh hoa đào của nàng .

“Thôi, giờ con đang thương, chờ con khỏi hãy hát… Hầu gia, tấm lòng của Thanh Đại dành cho Hầu gia, lẽ Hầu gia cũng thấy . Những chuyện khác thể quản nhưng Thanh Đại vì con mà thương. Thời gian con hãy dành chút thời gian mà tới thăm nom Thanh Đại.”

Tay Cận Thiệu Khang bất chợt nắm chặt .

Giọng Cận Thiệu Khang trầm ấm vang lên: “Thanh Đại, hãy nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, thời gian … thời gian , khi rảnh sẽ tới thăm nàng.”

“Không , Hầu gia bận rộn việc công, Hầu gia đến thăm Thanh Đại cũng .” Mặc dù như thế nhưng giọng nàng vẫn ngập tràn hy vọng, đồng thời đôi mắt cũng lấp lánh chờ đợi.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng Nhược Nam tiếp nữa. Đột nhiên nàng cảm thấy bản như ngoài, thế giới bên trong cần đến . Nàng cúi đầu xuống, lặng lẽ , chầm chậm rời khỏi Nghênh Hương viện.

Một canh giờ Cận Thiệu Khang cũng về, bước phòng, bảo a chuẩn nước, phía gáy vẫn còn dính m.á.u của Thanh Đại.

“Nhược Lan, nàng giúp lau một chút.” Hắn với Tưởng Nhược Nam.

Tưởng Nhược Nam bước tới, vắt khô chiếc khăn, vén tóc của sang một bên, vết m.á.u dính gáy khô.

Tưởng Nhược Nam gì, lặng lẽ lau sạch.

Cận Thiệu Khang cúi đầu nhớ cảm giác của khi búng m.á.u phun dính gáy, một con gái yếu đuối như thứ dũng khí ngất trời…

“Nhược Lan…” Cận Thiệu Khang nhẹ nhàng , giọng điệu vài phần do dự, “Nhược Lan, Thanh Đại vì thương, trong thời gian nàng dưỡng thương, cũng thể vờ như …”

“Hầu gia thế nào?” Tưởng Nhược Nam cũng nhẹ nhàng hỏi.

Cận Thiệu Khang , cầm lấy chiếc khăn trong tay nàng, ném chậu đồng, đó nắm chặt hai tay nàng, nàng : “Thời gian , tới đó thăm…”

Không sai, Thanh Đại vì Cận Thiệu Khang mới thương, tới thăm nàng cũng là việc nên . rõ ràng chuyện hợp tình hợp lý như thế, tại trong lòng nàng vẫn thấy vui, khó chịu?

Bởi vì con gái đó ý đồ với phu quân nàng.

Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu lên, mắt , đôi mắt nàng đen như hắc ngọc sâu thấy đáy, “Thiệu Khang, sẽ bố trí cho nàng thêm vài a , thể điều Ánh Tuyết sang đó phục vụ nàng một thời gian, cho tới khi nàng khỏi hẳn…”

Loading...