Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 255
Cập nhật lúc: 2024-11-23 15:21:16
Lượt xem: 70
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thanh Đại với biệt danh “Yêu Hồ”, là một gián khách biểu hiện vô cùng xuất sắc. Mấy năm nay nàng đều trộn trong giới quyền quý của nước khác, dùng loại phận nhằm nhiều tin tức tình báo đáng giá. Hành động nhanh gọn sạch sẽ, để bất kỳ dấu vết nào nên xưng danh Đại Lương nhất gián khách.
Vì khi Hoàng đế yêu cầu Trương công công chọn cho một nữ tử thủ đoạn cao siêu để giúp việc, chỉ phép thành công mà thất bại, Trương công công chẳng hề do dự mà tiến cử Thanh Đại thành nhiệm vụ ở Liệt quốc trở về.
Chẳng thể trách Tưởng Nhược Nam thể phát hiện Thanh Đại, mơ nàng cũng thể ngờ Hoàng đế sai gián điệp xuất sắc nhất Đại Lương tới đối phó với nàng.
đối với Thanh Đại mà , khi nhận nhiệm vụ , trong lòng vui, điều nàng dụ dỗ một đàn ông? Làm chẳng “dùng d.a.o mổ trâu để g.i.ế.c gà” ? nguyên tắc đầu tiên của gián khách chính là trung thành tuyệt đối, chỉ nghĩa vụ lệnh mà quyền “”. Cho dù phía là biển đao biển lửa, chỉ cần cấp hạ lệnh thì họ cũng hề do dự mà nhảy . Nếu , hậu quả về chính họ cũng thể gánh chịu nổi.
Thanh Đại là một cô gái dung mạo xinh , vì những tin tức tình báo, chuyện gì mà từng ? Hơn nữa , vì nhiệm vụ nàng cũng từng kỹ nữ ở lầu xanh, thêm tư chất thông minh nên đối với đủ loại đàn ông, nàng đều hiểu.
Với những đàn ông háo sắc thì nàng sẽ biến thành một phụ nữ phóng đãng, khiến đám đàn ông chỉ hận thể gục ngay nàng . Còn đối với những văn nhân mặc khách, nàng bèn biến thành một tài nữ tinh khiết, mỗi hành động mỗi lời đều mang tình thơ ý họa. Đối với các võ tướng cứng rắn, nàng bèn biến thành hào sảng, tư thế hiên ngang, cao ngạo khó thuần phục, khiến nảy sinh ham chinh phục mãnh liệt. Chính lúc đối phương say mê nàng dứt , thì đấy cũng là thời cơ nhất để nàng tay.
Cho tới nay, đàn ông nào mà Thanh Đại chinh phục .
Thanh Đại dịch sang bên cạnh Trương công công, khẽ cúi đầu, bắt đầu dùng một thứ giọng bình tĩnh để báo cáo công việc trong suốt hai tháng nay của .
“Công công, Thanh Đại sớm điều tra tính cách thói quen của An Viễn Hầu. Người chiến trường thì dũng cảm gan , nhưng đối với nhà và thê tử vô cùng yêu thương bảo vệ, thuộc loại ngoài cứng trong mềm. Năm nay gần hai mươi lăm tuổi, nhưng bên cạnh chẳng mấy thất, thể thấy loại háo sắc. Tuổi còn trẻ, chức cao quyền lớn, nhưng việc chu đáo, luôn khiến Hoàng thượng hài lòng, cho thấy là thận trọng tỉ mỉ.”
“Còn những khác trong Cận gia, đa phần đều lương thiện. Phu nhân nhà đó cũng mang nhiều tiếng nhưng từ khi gả Cận gia thì đổi ít, hơn nữa là cũng mềm lòng, chỉ cần cách nàng nhẫn nhịn quý sinh thứ trưởng tử cũng thể hiểu cách đối nhân xử thế của nàng . Về mặt y thuật cũng hiểu ít nhiều.”
“Vì , nô tỳ mới nhờ công công bố trí cho nô tỳ màn phận của một Việt nữ, một vũ nữ tha hương, chẳng nơi nương tựa, chẳng gì đáng giá trong tay. Một phận như thế khiến khác đoái thương, cũng dễ khiến nới lỏng cảnh giác. Đến Hầu phủ một thời gian , nô tỳ vẫn cố gắng bất kỳ tiếp xúc nào với An Viễn Hầu…”
Trương công công tới đây, bất giác chau mày, “Không bất kỳ tiếp xúc nào? Thế chẳng tiến triển gì ư?”
Thanh Đại đáp: “Công công từng rằng, An Viễn Hầu độc sủng Hầu phu nhân, thể thấy tình cảm An Viễn Hầu dành cho phu nhân sâu nặng tới mức nào. Nếu lẳng lơ dụ dỗ quá lộ liễu, chỉ e sẽ khiến Hầu phu nhân phòng nô tỳ, An Viễn Hầu háo sắc, hành động như thế sẽ khiến coi thường nô tỳ, đánh đồng nô tỳ với đám vũ nữ ti tiện hạ lưu. Mà như thì sẽ kết quả. Đối với kiểu đàn ông , cần tự nhiên, quá chủ động, để từ từ phát hiện điểm của nô tỳ, từ từ chấp nhận nô tỳ, như thế mới là thủ đoạn giành chiến thắng vẹn nhất.”
Trương công công “ừm” một tiếng, hai lông mày giãn , “Ngươi suy nghĩ khá, tiếp theo, ngươi định thế nào?”
Thanh Đại mặt vẫn biểu cảm, “Nô tỳ dùng khổ nhục kế khiến từ xuống khắp Hầu phủ còn đề phòng nô tỳ nữa. Hầu phu nhân chút nghi ngờ nô tỳ, từng năm bảy lượt thăm dò, điều nếu Thanh Đại dễ dàng thăm dò tung tích như thì cũng thể sống tới ngày hôm nay. Về phần An Viễn Hầu…” Nói đến đây, khóe miệng Thanh Đại nhếch lên nhạt, “Mặc dù vẫn đón nhận nô tỳ, nhưng nô tỳ thể cảm nhận , lòng còn bài trừ nô tỳ nữa. Đáng tiếc hiện giờ phu nhân cho nô tỳ cơ hội tiếp cận , chỉ cần nô tỳ tìm cơ hội ở riêng với Hầu gia, nô tỳ nhất định sẽ trái tim Hầu gia.” Giọng Thanh Đại tràn ngập sự tự tin.
“Vậy chuyện mà Hoàng thượng sai ngươi , ngươi ?”
“Công công yên tâm, ngay hôm đầu tiên Hầu phủ nô tài xong, phu nhân nghi ngờ gì cả.” Thanh Đại nhạt, “Cho dù nghi ngờ, phu nhân cũng thể phát hiện manh mối gì, huống hồ nô tỳ còn chiêu dự phòng.”
Trương công công lẳng lặng gian hai tiếng, lớp phấn trắng ởn trát mặt rung rung bay xuống, “Thanh Đại, sẽ chuyển những lời ngươi về cho Hoàng thượng. Ta cũng tin, ngươi nhất định sẽ thành nhiệm vụ một cách như . Nếu … hi hi hi…” Tiếng cổ quái đó khiến dựng hết lông mao, “Nếu , hậu quả thế nào ngươi cũng đấy.”
Vân Mộng Hạ Vũ
Thanh Đại từ nãy tới giờ vẫn bình tĩnh, đến câu , sắc mặt bất giác trắng bệch, nhưng ngay lập tức khôi phục vẻ mặt bình thường.
Trương công công uể oải liếc nàng một cái, từ trong moi một bình sứ trắng nhỏ, ném cho nàng , Thanh Đại lập tức đón lấy, bình sứ trắng, trong lòng khẽ thở phào.
“Đây là thuốc giải cho bốn tháng. Bốn tháng , ngươi lấy thuốc giải thì xem ngươi thể hiện thế nào .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-255.html.]
Thanh Đại quỳ một gối xuống, “Thanh Đại sẽ cố gắng hết sức để phụ sự kỳ vọng của công công.”
“Vậy thì .” Trương công công hai tiếng, hất phất trần khỏi phòng.
***
Hai hôm , Vu Thu Nguyệt tới chỗ Tưởng Nhược Nam báo, Lệ Châu mất tích .
“Mất tích?” Tưởng Nhược Nam Vu Thu Nguyệt, “Đang yên đang lành tại mất tích, phòng nào đó mượn dùng ?”
Vu Thu Nguyệt đáp: “Đã hai ngày thấy bóng dáng cô , cho dù phòng nào đó mượn dùng thì cũng về chứ.”
Cô dám rằng sai Lệ Châu giám sát Thanh Đại, nếu để Thái phu nhân và Hầu gia sẽ trách cô gây sự, nhưng Lệ Châu mất tích đáng ngờ, a đắc lực của cô cũng chỉ Lệ Châu mà thôi.
Hai đang , đột nhiên Ánh Tuyết sắc mặt kinh hoàng chạy , thấy Vu Thu Nguyệt thì thoáng sững , đó sang Tưởng Nhược Nam, khom thì thầm tai nàng một hồi.
“Sao?” Tưởng Nhược Nam thất kinh, Ánh Tuyết: “Có thật là Lệ Châu ?”
Ánh Tuyết gật đầu.
Vu Thu Nguyệt đến tên Lệ Châu thì vội hỏi: “Có tìm thấy Lệ Châu ?”
Tưởng Nhược Nam sang Vu Thu Nguyệt, sắc mặt nặng nề, “Vừa phát hiện t.h.i t.h.ể Lệ Châu ở bên hồ.”
“Thi thể?” Vu Thu Nguyệt kinh hãi kêu lên bật dậy, xem cô vô cùng hoảng sợ.
Tưởng Nhược Nam vội vàng gọi Ánh Tuyết đỡ cô , sợ cô xảy chuyện, cho đưa cô về viện tử.
Vu Thu Nguyệt sắc mặt trắng bệch, hai mắt trừng trừng, hình run lẩy bẩy.
Ra khỏi Thu Đường viện bao lâu, gặp ngay Thanh Đại đang a dìu tới thỉnh an Tưởng Nhược Nam.
Vu Thu Nguyệt thấy nàng , mắt lập tức trợn tròn, cô giằng khỏi tay a đang đỡ, lao thẳng về phía Thanh Đại, giơ tay tát Thanh Đại. Thanh Đại thét lên thảm thiết, cô đánh ngã lăn đất.
Nàng cố gắng để dậy, đầu Vu Thu Nguyệt với ánh mắt vô tội, nước mắt lưng tròng, sắc mặt nhợt nhạt, khóe miệng rỉ máu.
Đại a hầu bên cạnh Thanh Đại là Liễu Hồng vội vàng chạy đỡ chủ nhân dậy, đầu với Vu Thu Nguyệt: “Vu di nương, di nương nhà nô tỳ sức khỏe yếu ớt, nỡ giang tay đánh?”
“Là ngươi, nhất định là ngươi.” Vu Thu Nguyệt chỉ Thanh Đại đang ngã đất mà gào lên, “Lệ Châu nhất định là ngươi hại chết.”
“Lệ Châu? Lệ Châu c.h.ế.t ?” Thanh Đại ôm lấy khuôn mặt đánh cho đỏ rực, vẻ mặt ngơ ngác: “Tỷ tỷ đang gì thế, việc liên quan gì tới ?”