Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 285

Cập nhật lúc: 2024-11-24 14:42:35
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Thế còn Thanh Đại? Thanh Đại vì con mà cần cả tính mạng, chỉ cần con cho nó cơ hội, nó nhất định sẽ hơn Nhược Lan.”

“Mẫu , con thể quá tham lam, Nhược Lan phụ nữ khác, nàng Vu Thu Nguyệt, Thanh Đại, Yên Nhiên. Nàng thể cho tất cả, nhưng nàng cũng , thu về tất cả. Con níu giữ nàng, con thể cho khác cơ hội. Thanh Đại dù tới cũng thể thế Nhược Lan. Bây giờ con mới hiểu, con thể đánh mất nàng. Mẫu , con con khiến mẫu thất vọng, mặc khôi giáp con là tướng quân, nhưng cởi khôi giáp con cũng là một đàn ông bình thường. Con hi vọng cùng vinh cùng nhục với , con cũng sống vui vẻ hạnh phúc. Con chính là Nhược Lan, ai thể thế nàng.”

“Nghiệp chướng, nghiệp chướng…” Thái phu nhân thở dài.

“Mẫu , con nhất định đưa Nhược Lan về, cho dù cầu xin, con cũng sẽ cầu xin nàng trở về bằng . Xin hãy thứ tội cho con trai bất hiếu.” Cận Thiệu Khang cúi đầu, giọng nghẹn ngào.

Thái phu nhân trầm mặc hồi lâu mới : “Những thứ khác mặc kệ, nhưng việc đưa con của Thiệu Đường lên kế thừa hương hỏa của Cận gia, quyết đồng ý, tước vị của phụ hầu con nhất định là của con con. Điểm vi nương kiên quyết!”

Cận Thiệu Khang vui mừng, “Đa tạ mẫu , mẫu yên tâm, Nhược Lan và con đều khỏe mạnh, nhất định sẽ sinh cho mẫu một đứa cháu mũm mĩm trắng trẻo.”

Thái phu nhân thở dài: “Chỉ là thật đáng thương cho con bé Thanh Đại…”

“Sau con sẽ bạc đãi nàng .” Cận Thiệu Khang khẽ đáp.

Cận Thiệu Khang khỏi Tùng Hương viện, vốn định tới tìm Thanh Đại để chuyện, nhưng khi tới Nghênh Hương viện, Liễu Hồng : “Thanh di nương khi về thấy tức n.g.ự.c nên , cần nô tỳ gọi di nương dậy ạ?”

Cận Thiệu Khang : “Thôi, hôm khác tới.”

Mấy ngày liền đó, ban ngày Cận Thiệu Khang ở phủ nha, buổi tối khi về bèn tùy tiện ăn chút đồ đó cùng Ninh An cưỡi ngựa tới nông trang, căn bản thời gian nghỉ ngơi. đến nông trang liên tiếp mấy ngày liền, cũng đều từ chối ngay ngoài cổng. Cận Thiệu Khang vẫn như thường lệ, đó đợi hai canh giờ, đó về để lên chầu buổi triều sớm.

Trong thời gian Cận Thiệu Khang cũng tới tìm Thanh Đại hai , nhưng một thì Thanh Đại đang tắm, khác khỏe nên ngủ. Cận Thiệu Khang mãi chẳng cơ hội để chuyện rõ ràng với nàng .

Nhiều ngày ngủ nghỉ như thế, Cận Thiệu Khang như biến thành khác, những khiến Thái phu nhân ruột đau như cắt, mà ngay cả Ninh An cũng thể chịu đựng . lúc Ninh An chỉ phá cửa xông , thì ngày thứ mười, Ánh Tuyết cuối cùng cũng mở cửa.

“Hầu gia, phu nhân mời ngài .”

Thời gian , mặc dù ngày nào Cận Thiệu Khang cũng đến nông trang, nhưng Tưởng Nhược Nam vẫn chịu gặp .

Ngày thứ mười, Ánh Tuyết nhận thông báo của kẻ , bước với Tưởng Nhược Nam, “Phu nhân, Hầu gia đến .” Còn đợi Tưởng Nhược Nam trả lời, Ánh Tuyết : “Phu nhân, Hầu gia mười ngày nay ngủ nghỉ, nô tài bẩm báo , Hầu gia ngày một gầy .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-285.html.]

Tưởng Nhược Nam bên cửa sổ lên tiếng.

Ánh Tuyết bắt đầu cuống: “Phu nhân, cũng cho Hầu gia một cơ hội gặp mặt chuyện, cứ tiếp tục thế , nô tỳ sợ Hầu gia thể trụ nổi. Hầu gia buồn bã, cũng buồn bã, hà tất thế?”

“Mười ngày …” Tưởng Nhược Nam khẽ than, : “Để .”

Trong mười ngày qua, chắc chắn suy nghĩ tỏ tường chuyện.

Ánh Tuyết vội vàng vui mừng mời Hầu gia.

Tưởng Nhược Nam một chiếc ghế bên bàn kê sát tường. Cạnh vị trí của nàng chỗ nào thể , như thế cũng là cách để ngăn cản tiếp cận nàng, khiến họ thể chuyện trong bình tĩnh và lý trí.

Nàng xuống, tay đặt lên bàn, về phía cửa, thấy tiếng bước chân vội vã của ngày càng đến gần, bàn tay đặt bàn của nàng bỗng run nhẹ, khi nàng phát hiện vội vàng thu tay về, giấu trong tay áo.

Cửa “kẹt” một tiếng mở , đúng lúc đó, Tưởng Nhược Nam lập tức bình tĩnh ngay, nàng ngẩng đầu về phía cửa.

Mặc dù Ánh Tuyết với nàng rằng Cận Thiệu Khang gầy , nhưng nàng ngờ gầy nhiều như thế. Hai mắt sâu hoắm và lõm , trong mắt vằn tia m.á.u đỏ, các đường nét mặt nhô , trông càng kiên định, chiếc áo gấm bình thường vặn với cơ thể nay lùng bùng nhiều. Nàng ngẩn .

Cận Thiệu Khang ở cửa nàng, nàng đó, mặc một chiếc áo dài màu trắng, khiến khuôn mặt nàng trông càng trắng như tuyết. Mặt nàng gầy chỉ nhỏ bằng một bàn tay, hai con mắt đen to, nàng mím chặt môi, dường như bộ dạng để tâm, nhưng ánh mắt tràn ngập sự kinh ngạc và quan tâm để lộ tâm tư nàng.

Trái tim mừng tủi, giống như thứ gì đó lập tức lấp đầy khoang n.g.ự.c , khiến nó căng trướng, nóng lạnh giao thoa, như xé rách lồng ngực. Bao nhiêu lời, bao nhiêu sự hối hận, bao nhiêu nhớ nhung, nhưng khi gặp nàng, thì chẳng thể gì, đôi môi khô nứt mở khép , đến cuối cùng chỉ khẽ gọi một tiếng: “Nhược Lan.”

Giọng mang nhiều sự ẩn nhẫn, nhưng khắc chế những tâm trạng thể hiện, sự nhớ nhung vô hạn, sự hối hận sâu sắc, còn cả sự lưu luyến nỡ nữa… Giống như một cơn gió từ nơi xa thổi tới, thầm thì bên tai nàng, lướt qua trái tim nàng.

Vân Mộng Hạ Vũ

Tưởng Nhược Nam thấy xót xa, đầu .

Ánh Tuyết lưng hai mắt đỏ hoe, bỏ ngoài đóng cửa , gọi đám hầu bên ngoài lui .

“Chàng còn đến gì?” Tưởng Nhược Nam khẽ .

Cận Thiệu Khang đến bên nàng, nhưng chẳng tìm chỗ nào để gần, đành mặt nàng.

“Nhược Lan, tới xin nàng tha thứ.” Hắn nàng .

Loading...