Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 317

Cập nhật lúc: 2024-11-25 13:23:52
Lượt xem: 104

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thái hậu , vẻ mặt bình tĩnh, giọng lạnh trầm: “Ai cho quan trọng, chỉ con quyết định của thôi. Ta nhận Nhược Lan nghĩa nữ. Nó những đưa phương pháp phòng ngừa bệnh đậu mùa mà còn khống chế dịch bệnh, chữa khỏi bệnh cho . Dù xét ở mặt nào nó cũng lập công lớn, lai thêm ngoài cũng ai gia thương yêu nó, vì nhận Nhược Lan nghĩa nữ là việc hợp tình hợp lý.”

Mặt Cảnh Tuyên Đế biến sắc, “xoạt” một tiếng dậy, lớn tiếng : “Trước trẫm , trẫm đồng ý. Trẫm thể để Nhược Lan trở thành của ? Không thánh chỉ của trẫm, nàng thể trở thành công chúa.”

Thái hậu ngẩng đầu lên, “Không thánh chỉ của Hoàng thượng đúng là thể phong Nhược Lan công chúa. Có điều, cũng , ai gia sẽ bố cáo cho trong thiên hạ , Nhược Lan là nghĩa nữ của ai gia, là của Hoàng thượng. Nếu Hoàng thượng sợ mang tội danh l.o.ạ.n l.u.â.n thì cứ việc nạp của cung.” Thái hậu thẳng phía , dám sắc mặt của con trai, sợ nếu sẽ mềm lòng.

“Mẫu hậu.” Cảnh Tuyên Đế hét lên, đó lao về phía , nắm c.h.ặ.t t.a.y , “Người rõ là nhi thần yêu Nhược Lan, tại ép nhi thần?”

Thái hậu đầu , vẻ mặt đau đớn của con trai, lòng cũng đau khôn cùng, “ con cũng Nhược Lan yêu con, tại ép nó đường cùng như thế?”

“Nhi thần thể ép Nhược Lan đường cùng, nhi thần nhất định sẽ đối xử với nàng.” Cảnh Tuyên Đế nắm c.h.ặ.t t.a.y Thái hậu, khẩn khoản .

Thái hậu giơ tay lên áp khuôn mặt tiều tụy của Hoàng đế, mắt lóng lánh nước, “Con ơi, hà tất tự lừa lừa ? Với tính cách của Nhược Lan, con ép nó cung chẳng khác nào ép nó đường chết? Cho dù con lấy bọn trẻ uy h.i.ế.p nó, khiến nó dám chết, nhưng những khác trong cung sẽ tha cho nó ? Nó những sự sủng ái hết mực của con, còn cả sự thương yêu của , sẽ đố kị với nó. Người đầu tiên thể chấp nhận nó chính là Hoàng hậu. Hoàng hậu sống trong cung lâu như thế , sinh con cho con, vì con cai quản hậu cung đấy, cũng thể coi là tận tâm tận lực. giờ ngôi vị thái tử lập, Hoàng hậu thể mắt nhắm mắt mở để một đối thủ mạnh như Nhược Lan sống bên ? Nhược Lan Từ quý phi, nó tranh giành, mưu mô nham hiểm, lòng đấu đá, con nghĩ nó trụ bao lâu? Hay con ép nó trở thành một phụ nữ giống như những phụ nữ trong hậu cung của con, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến bày mưu tính kế ám hại khác? Đây là kết quả con ư?”

“Mẫu hậu…” Cảnh Tuyên Đế buồn bã cúi đầu.

“Con ơi, con rõ ràng hết hiểu hết, nhưng vẫn bỏ mặc tất cả, vì sự ích kỷ nhất thời của mà uy h.i.ế.p nó. Con thể trách nó yêu con, nhưng ai thể yêu một chẳng nghĩ tới như thế? Tại yêu An Viễn Hầu? Bởi vì An Viễn Hầu nguyện vì nó mà chịu khổ, Nhược Lan đau lòng, Nhược Lan tổn thương, nên dù nỡ tới vẫn để nó . Hắn vì việc hủy hôn Nhược Lan sẽ chịu khổ, nên nhận hết tội về . Đổi là con, con sẽ thế nào? Con nhất định sẽ buông tay, thà nó đau đớn buồn bã cũng giữ bằng nó ở bên . Đấy là khác biệt, con thể trách nó yêu con…”

Cảnh Tuyên Đế căm hận ngẩng đầu: “Cận Thiệu Khang tới cũng chẳng vẫn lén lút phản bội nàng đấy ư? Nếu , tại nàng hủy hôn?”

Thái hậu lắc lắc đầu, thở dài: “Con , con thể giấu Nhược Lan đơn thuần, nhưng con qua mắt ? Con dám con dùng thủ đoạn trong quá trình dẫn tới việc họ hủy hôn ? Người phụ nữ đó là một ca nữ bình thường, con bao giờ trận mà chắc thắng ? Ta hiểu con mà, một khi con tay là thắng, tại mấy năm nay con xa lánh An Viễn Hầu? Không bởi vì lòng con hổ thẹn khi đối mặt với ?”

Cảnh Tuyên Đế nghiến răng, “Không , nhi thần đợi lâu như , nhi thần sẽ từ bỏ, mẫu hậu vẫn nên bỏ ý định đó .”

Thái hậu buông tay, điềm đạm đáp: “Không kịp nữa , ý chỉ của ai gia ban xuống, hạ lệnh cho bộ Lễ để họ chuẩn nghi thức. Không lâu nữa văn võ bá quan triều đều sẽ chuyện , nếu trong lòng con còn ai gia, nếu con thật sự cho Nhược Lan thì hãy bổ sung thánh chỉ xuống.”

Ý chỉ của Thái hậu xuống , Tưởng Nhược Lan trở thành nghĩa nữ của Thái hậu là sự thật, nếu Cảnh Tuyên Đế ngăn cản, thì nghĩa là công khai đối đầu với Thái hậu. Tình cảm giữa Cảnh Tuyên Đế và Thái hậu xưa nay hòa hợp, công khai phản đối ý chỉ của Thái hậu là việc .

Chỉ là cam tâm đây? Chậm một bước, chậm một bước thôi…

Cảnh Tuyên Đế nắm chặt tay, căm phẫn vô cùng. Hắn dậy, Thái hậu lâu, n.g.ự.c phập phồng. Thái hậu thẳng về phía , sắc mặt đổi. Cảnh Tuyên Đế , tức tối bỏ .

Vân Mộng Hạ Vũ

Cảnh Tuyên Đế , Diệp cô cô bước , hỏi Thái hậu: “Thái hậu, Hoàng thượng đồng ý phong Nhược Lan tiểu thư công chúa ?” Nếu Hoàng đế do dự chịu hạ chỉ thì Nhược Lan sẽ lâm cảnh khó xử.

Thái hậu đáp: “Hoàng thượng sẽ thế, con hiểu, dù nó tức giận thế nào, cũng để ai gia khó xử.” Nói tới đây, cúi đầu, vẻ mặt buồn bã, “Nó nhất định hận ai gia, nhưng tại ai gia ép nó như thế, nếu như nó quá đáng, ai gia cũng sẽ tuyệt tình như .”

Diệp cô cô đến bên Thái hậu, khẽ an ủi: “Thái hậu, đừng buồn nữa, sẽ ngày Hoàng thượng hiểu thôi.”

“Hi vọng là thế.”

Cảnh Tuyên Đế lao khỏi Từ Ninh cung, Hoàng Quý theo .

“Hoàng thượng, nô tài theo ý chỉ của Hoàng thượng. sắp xếp xong việc của Lệ phi .”

Nghe thấy hai tiếng “Lệ phi”, Cảnh Tuyên Đế đột ngột dừng bước, Hoàng Quý theo suýt thì đ.â.m sầm .

Cảnh Tuyên Đế nắm chặt tay, gân xanh nổi bật, “Lệ phi…” Hai chữ gần như rít khỏi kẽ răng, giọng vô cùng nham hiểm, khiến Hoàng Quý lưng lạnh mà run.

“Đến Chung Túy cung.” Cảnh Tuyên Đế tức giận phừng phừng lao về phía Chung Túy cung.

Chung Túy cung.

Lệ phi từ khi áp giải về cung, co trong góc giường run rẩy.

Hoàng thượng sẽ ? Hoàng hậu tại như thế?

Giờ là Lệ phi, con trai con gái, Hoàng thượng sẽ , ít nhất thì cũng nể mặt bọn trẻ, Hoàng thượng sẽ tổn thương .

Mặc dù luôn trấn an bản như thế, nhưng từ tận đáy lòng cô vẫn thấy sợ, nỗi sợ hãi đó khiến huyết dịch đông cứng, lạnh thấu xương thấu thịt.

lúc , đột nhiên ngoài điện tiếng thông báo: “Hoàng thượng giá đáo.”

Mặt Lệ phi trắng bệch, lập tức nhảy xuống giường, thấy Cảnh Tuyên Đế bước sắc mặt lạnh lẽo, Tưởng Sính Đình hai chân mềm nhũn, quỳ đất dập đầu liên tục.

“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng, liên quan tới thần , thần gì cả, là Hoàng hậu thấy giọng Hoàng thượng nên cố ý xông . Không liên quan tới thần . Hoàng thượng minh xét, Hoàng thượng minh xét.”

Cảnh Tuyên Đế đến bên cô thì dừng , từ xuống, ánh mắt sắc như dao, giọng lạnh như băng: “Tưởng Sính Đình, còn nhớ khi nàng cung, trẫm gì với nàng ?”

Tưởng Sính Đình run lẩy bẩy, nước mắt trào , “Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng…” Cô ngừng dập đầu, những tiếng “cốp cốp” vang lên khô khốc.

Cảnh Tuyên Đế chẳng động lòng, tiếp tục : “Trẫm từng rằng, chỉ cần nàng ngoan ngoãn, nàng mãi mãi là phi tần của trẫm. Những gì là của nàng, nàng sẽ thiếu dù chỉ một phân.”

“Hoàng thượng tha mạng, Hoàng thượng tha mạng… Thần chẳng gì cả…”

Cảnh Tuyên Đế lạnh lùng hừ một tiếng, giọng càng thêm âm trầm, “Trẫm còn , đừng manh động, đừng giở trò gì. Nếu , đầu tiên trẫm lấy mạng là nàng. Vào lúc nàng cùng Hoàng hậu xuất hiện mặt trẫm, nàng cái gì đang đợi nàng chứ?”

Tưởng Sính Đình sợ tới mức ngẩng phắt đầu lên, ôm lấy chân Cảnh Tuyên Đế, lóc cầu xin: “Hoàng thượng, thần sai , thần cố ý. Hoàng thượng, gì thần cũng cùng năm năm, một đêm vợ chồng ngàn ngày tình nghĩa, dù là nể mặt hai đứa trẻ, xin hãy tha cho thần , ? Hoàng thượng, thần dám nữa.”

Cảnh Tuyên Đế cúi xuống, giơ tay túm lấy cằm nâng mặt cô lên, tức giận trừng mắt lườm cô , ánh mắt đó ngập tràn hận thù, đầy sát khí, khiến Tưởng Sính Đình sợ hãi quên cả .

“Tưởng Sính Đình, nàng , vì nàng mà trẫm mất cái gì ? Nếu vì nàng, chuyện sẽ thành thế . Trẫm hận thể xé nàng thành trăm nghìn mảnh, nay để nàng c.h.ế.t thây là nể mặt hai đứa con lắm . Sau khi nàng chết, trẫm sẽ giao hai đứa trẻ cho Hoàng hậu, vài năm nữa, bọn trẻ chẳng còn nhớ chúng từng một mẫu như nàng. Nàng thể yên lòng mà nhắm mắt .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-317.html.]

Nếu là Hoàng hậu sớm phát hiện chuyện , cũng cần quyết định vội vã như thế, cũng ép Thái hậu tuyệt tình như thế. Chuyện còn đường cứu vãn nữa.

Cảnh Tuyên Đế càng suy nghĩ càng hận, tức tối hất tay, bỏ . Tưởng Sính Đình đất đau đớn nấc lên, nhưng Cảnh Tuyên Đế thèm đầu nào. Một lát , Hoàng Quý cùng hai thái giám bước , tay một trong hai thái giám đó cầm bình rượu.

Mặt Tưởng Sính Đình trắng bệch, nàng mở to mắt hoảng hốt hoang mang bình rượu độc, liên tục giật lùi: “Không, …”

Hoàng Quý tiến lên, lạnh nhạt : “Lệ phi nương nương, đây là rượu thượng hạng, thể giúp nương nương hề đau đớn. Lệ phi nương nương tự tay để nô tài giúp sức?”

Sáng sớm hôm , Tưởng Nhược Nam nhận ý chỉ của Thái hậu.

Tưởng Nhược Nam thấy ý chí, vui mừng kinh ngạc, nếu nàng trở thành nghĩa nữ của Thái hậu thì quan hệ giữa nàng và Hoàng đế là quan hệ . Trong lịch sử, ít Hoàng đế cướp vợ của thần tử, mà trong đó cũng ít là minh chủ, nhưng Hoàng đế dám nhòm ngó cả của thì đều là hôn quân, bình thường tuyệt đối bao giờ cái việc khiến thiên hạ phỉ nhổ .

Cảnh Tuyên Đế ngay từ đầu dám ngang nhiên cướp vợ của thần tử, thì đương nhiên cũng dám hành động bỉ ổi như .

Tưởng Nhược Nam lập tức cung tạ ân.

Trong Từ Ninh cung, Tưởng Nhược Nam dập đầu Thái hậu ba . Nàng , hành động của Thái hậu ép Hoàng đế đường cùng, trong lòng hẳn đang buồn.

“Thái hậu, Nhược Lan cảm tạ Thái hậu thế nào, đại ân đại đức của Thái hậu, chỉ e dùng cả đời cũng thể trả hết.”

Thái hậu cho nàng dậy, bảo nàng xuống bên .

“Đây vốn là ai gia nợ con, nếu ai gia ích kỷ, con gả cho Hoàng thượng, ngay từ đầu nhận con nghĩa nữ thì chuyện lẽ khác .”

“Thái hậu, thể trách ? Không ai thể ngờ chuyện tới mức …”

Thái hậu thở dài, “Có lúc nghĩ, lẽ đây là báo ứng của , ích kỷ nên mới thao túng cuộc đời của cha con, khiến họ buồn bã mà chết. Nay, những nỗi khổ đau oán hận trong lòng Hoàng thượng, đều là do tội nghiệt của .”

“Thái hậu, con tin là cha con nhất định từng oán trách …”

Thái hậu Tưởng Nhược Nam, , nắm tay nàng, “Cũng may, chuyện tới mức thể vãn hồi. Từ nay về , con thể yên tâm ở hoàng thành. Con trai của hiểu, nó cam tâm thế nào cũng dám chuyện gì quá đáng. Đợi một thời gian nữa qua , lẽ nó sẽ nghĩ thông thôi…”

Lúc , Diệp cô cô bước , với Thái hậu: “Thái hậu, tối qua Lệ phi mắc bệnh hiểm nghèo đột ngột qua đời .”

Tưởng Nhược Nam nhớ chuyện hôm qua, đương nhiên ngay vì Tưởng Sính Đình chết, nàng khẽ thở dài.

Có con trai con gái, phận tôn quý, vô cùng vinh hoa, nhưng sống c.h.ế.t chẳng qua chỉ là chuyện trong chớp mắt mà thôi.

Đây chính là bản chất của hậu cung.

Trước khi nàng rời khỏi Từ Ninh cung, Thái hậu với nàng rằng, đợi bộ Lễ chọn xong ngày sẽ mở yến tiệc trong cung, mời nữ quyến trong hoàng thành tới dự, bố cáo chuyện cho thiên hạ . Khi thánh chỉ phong tặng của Hoàng thượng ban xuống, sẽ chính thức thực hiện đại lễ phong tặng.

Tưởng Nhược Nam cúi đầu, nàng yên tâm .

Về tới quán trọ, ăn xong cơm trưa với bọn trẻ, nghỉ ngơi một lúc, Hầu phủ cho xe ngựa tới đón.

tới đón họ chính là Cận Thiệu Khang.

Tưởng Nhược Nam thấy lạ, lúc ở phủ nha mới . Muốn hỏi nhưng thấy tiện, đành im lặng, nhưng Cận Thiệu Khang như hiểu nghi vấn của nàng, : “Ta sợ bọn trẻ quen, nghĩ nếu mặt chúng sẽ tự nhiên hơn nên mới đến đây.”

Hắn nàng : “Hôm nay sắc mặt nàng khá hơn một chút đấy.”

Tưởng Nhược Nam .

Trên xe, Tưởng Nhược Nam và Cận Thiệu Khang mỗi bế một đứa, Cận Thiệu Khang hỏi nàng: “Nàng kể cho bọn trẻ chuyện ?”

Tưởng Nhược Nam bối rối, “Hai hôm nay bận quá, còn kịp , yên tâm, sẽ cho chúng hiểu.”

“Không , cứ từ từ. Vội vàng quá, bọn trẻ sợ thích ứng kịp.” Cận Thiệu Khang đáp.

Mỗi câu của đều khiến nàng thấy ấm áp tận đáy lòng, nàng yêu cũng vì ngoài lạnh mà trong nóng, quan tâm dịu dàng.

Tưởng Nhược Nam thầm thở dài, nàng mặt , ngoài cửa sổ.

Bên tai vọng tới tiếng trò chuyện với bọn trẻ, nhẫn nại bọn trẻ kể hai hôm nay ăn gì, chơi gì… đại loại những lời như thế. Sau đó nhẹ nhàng đáp chúng.

Không khí bình yên khiến nàng suýt rơi nước mắt.

Xe ngựa dừng cổng lớn của Hầu phủ, bọn họ liền xuống xe. Thái phu nhân ở cổng, thấy bọn trẻ, mặt lập tức tươi như hoa.

“Cháu ngoan của .” Thái phu nhân tiến lên, ôm bọn trẻ lòng.

Bọn trẻ lượt né tránh, nấp lưng Tưởng Nhược Nam, Thái phu nhân với ánh mắt cảnh giác thù địch.

Nụ môi Thái phu nhân cứng , sự thất vọng hiện rõ ràng.

Tưởng Nhược Nam kéo bọn trẻ phía , với chúng: “Mẹ từng thế nào? Đối với lớn lễ phép, mau chào bà .”

Nghe Tưởng Nhược Nam , hai đứa trẻ lúc mới bước từ phía Tưởng Nhược Nam với bộ dạng cam tâm tình nguyện, Thái phu nhân gọi “bà”. Thái phu nhân , cầm tay chúng nhưng dám, bèn với Cận Thiệu Khang: “Mau đưa chúng .”

Tưởng Nhược Nam dắt hai đứa trẻ . Trên đường, chúng tò mò ngó xung quanh, còn Tưởng Nhược Nam thấy từng gốc cây ngọn cỏ thuộc trong phủ, đột nhiên cảm giác như rời khỏi đây cả thế kỉ .

Đầu tiên họ tới Tùng Hương viện, Thái phu nhân sớm chuẩn nhiều đồ ăn vặt, liền bảo hai đứa trẻ ăn, bọn trẻ bên Tưởng Nhược Nam, cho tới khi Tưởng Nhược Nam gật đầu đồng ý mới tới lấy đồ ăn. Thái phu nhân ban đầu còn lo lắng bọn trẻ lưu lạc bên ngoài ai giáo dục, giờ thấy chúng ngoan ngoãn lễ phép, trong lòng vui.

Loading...