Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 48

Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:11:22
Lượt xem: 161

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chỉ là thật sự cách trị bệnh ư? Lưu Tử Căng dám khẳng định.

Bên Lưu phu nhân nén nổi tò mò, gọi Vân Tiếu mang phương thuốc tới , xem xong, cả khuôn mặt bà sáng bừng lên, đầu sang Tưởng Nhược Nam và con trai : “Các phương thuốc thực liệu ăn , cho dù ngày nào cũng ăn cũng ý kiến gì.”

Lưu Tử Căng do dự hỏi Tưởng Nhược Nam: “Không phu nhân dùng cách chữa trị cho bao nhiêu ?”

Tưởng Nhược Nam đột nhiên hỏi thế bèn ngẩn , thật, nàng chỉ mới trong sách, hiệu quả thực tế thế nào, nàng dám đảm bảo, “Việc … Ta thử dùng cách để chữa cho ai cả…” Thấy Lưu Tử Căng chau mày, nàng ngay, “, đây là , hiệu quả! Hay là uống thuốc dùng phương pháp của xem hiệu quả , nếu Lưu phu nhân ăn ngon, thì cứ dùng lâu dài, những thức ăn gây hại cho sức khỏe !”

Lưu phu nhân khi Tưởng Nhược Nam cứu, trong lòng tin phục bản lĩnh của nàng, nàng , lập tức phụ họa theo: “Hãy theo lời của Hầu phu nhân ! Thuốc vẫn uống, thực liệu cũng sẽ dùng, nếu cảm thấy khỏe thì cứ thế ăn trường kỳ!”

Lưu Tử Căng mẫu chịu dùng thuốc, bèn yên tâm, hơn nữa y cũng hiệu quả của phương pháp . Y mẫu , : “Nếu như , thì hàng ngày mẫu uống thuốc đúng giờ.”

Lưu phu nhân nghĩ bao lâu sẽ uống thứ thuốc khó nuốt nữa, tâm trạng vui vẻ liền hứa với con trai. Sau đó như nhớ điều gì, đột nhiên Tưởng Nhược Nam, : “Hầu phu nhân, mời phu nhân đến thăm tiểu nữ Tử Đồng, tiểu nữ cũng giống như , chịu uống thuốc, cơ thể lúc nào cũng yếu ớt!”

Tử Đồng là cô gái Tưởng Nhược Lan đẩy ngã xuống nước ? Tưởng Nhược Nam Lưu Tử Căng, thấy sắc mặt y khó coi, y đang nhớ chuyện .

“Lưu phu nhân, dù bà cũng thăm Lưu tiểu thư. Mục đích tới đây hôm nay, một là để thăm bà, hai là vì nhận với Lưu tiểu thư.”

Chẳng cách nào, dù chuyện do nàng , nhưng vết đen đó nàng mang theo, ai bảo nàng xui xẻo, xuyên “thể xác” ?

Vân Mộng Hạ Vũ

Lưu phu nhân sức khỏe , thể cùng Tưởng Nhược Nam, bèn gọi a Vân Tiếu và Lưu Tử Căng cùng nàng.

Vân Tiếu dẫn đường, Lưu Tử Căng theo , Tưởng Nhược Nam và các a của cách y chừng ba mét, theo lý, Tưởng Nhược Nam tránh Lưu Tử Căng, nhưng vì Lưu Tử Căng là đại phu, đến thăm mặt thì cũng .

Cả đoàn men theo con đường nhỏ lát đá xanh, một tuần hương, Tưởng Nhược Nam thấy khung cảnh phía càng lúc càng hẻo lánh, bất giác lên tiếng hỏi Lưu Tử Căng, “Lưu thái y, chúng đang thăm Lưu tiểu thư ư?” Tiểu thư nhà họ Lưu thể ở một nơi như thế ?

Lưu Tử Căng lời nàng hỏi, dừng bước, đầu , khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ lạnh nhạt: “Hầu phu nhân, từ khi tiểu ngã xuống nước, vẫn sợ nước, vì đành chuyển đến một nơi gần bất cứ sông ngòi nào như thế .”

Lại nghiêm trọng như thế ? Rõ ràng do gây , trong lòng Tưởng Nhược Nam kìm cảm giác hậm hực, nàng bước về phía hai bước, tới một nơi cách Lưu Tử Căng xa, lo sợ hỏi y: “Nghe Lưu phu nhân , lệnh vì ngã xuống nước mà sinh bệnh, là bệnh gì?” Bồ Tát phù hộ, đừng quá nghiêm trọng, nếu cái nút bao giờ mới thể tháo

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-48.html.]

Lưu Tử Căng nghĩ đến nỗi khổ mà vẫn chịu đựng bao lâu nay, trong lòng bất giác trào dâng lửa giận, những thiện cảm dành cho Tưởng Nhược Nam khi nàng cứu chữa cho mẫu y, nay dần dần biến mất cơn giận .

“Hầu phu nhân chẳng thông tỏ y lý ? Gặp là sẽ ngay thôi?” Giọng mặc dù lạnh như băng, nhưng ngoài mặt vẫn duy trì phong độ của một quân tử, hai mắt sẫm , hề vì cơn giận trong lòng mà nổi nóng.

Tưởng Nhược Nam thì mặt thoáng đỏ ửng, cúi đầu ngại ngùng : “ nào hiểu y lý, chẳng qua theo học một bạn của phụ một chút kiến thức về dưỡng sinh thực liệu, đối với một vài chứng bệnh, thể đưa phương pháp điều trị, còn về chẩn đoán thì chẳng hiểu gì.”

Lúc , hai đang ở một đất trống, ánh mặt trời cỏ cây đình đài lầu các ngăn cản nên chiếu thẳng mặt Tưởng Nhược Nam, khiến khuôn mặt ửng hồng của nàng trở nên vô cùng bắt mắt, thêm bộ dạng ngượng ngùng lúng túng, giọng dịu dàng, cảm giác giống như một bông hoa vô cùng tươi đang từ từ bung nở. Lưu Tử Căng mặc dù quen Nhược Lan lâu, nhưng Tưởng Nhược Lan luôn tạo cho y ấn tượng về một cô gái hung dữ, ngang ngược vô lý, từng thấy bộ dạng thiếu nữ yêu kiều như thế bao giờ, y ngẩn ngơ nàng, trong lòng nảy sinh một cảm giác kỳ lạ, tê tê, dại dại, đau, giống như kiến cắn .

Cơn giận trong lòng, tan biến từ lúc nào.

Giọng cũng trở nên dịu dàng hơn: “Hầu phu nhân mà tinh thông y lý ư? Đã từng chứng kiến Hầu phu nhân tay cứu , còn tưởng Hầu phu nhân giấu nghề lộ. Phu nhân hiểu y lý, nhưng cũng nhiều phương pháp điều trị, thật khiến tại hạ bội phục!”

Tưởng Nhược Nam lau mồ hôi lạnh: “Đây chẳng qua là do gặp may thôi, đáng khen, đáng khen.” Sau đó hỏi, “Chi bằng, Lưu thái y hãy cho bệnh tình của lệnh , lệnh chịu uống thuốc, lẽ sẽ giúp gì đó!”

Lưu thái y nàng, môi mấp máy, đó mặt lộ vẻ cổ quái, làn da trắng như bạch ngọc cũng phớt hồng. Hắn đột nhiên về phía Vân Tiếu, nhỏ với cô mấy câu, đó Vân Tiếu bước nhanh về phía Tưởng Nhược Nam.

“Hầu phu nhân,” Vân Tiếu gọi, “Tiểu thư nhà nô tỳ năm ngoái ngã xuống nước, đúng đang kỳ kinh nguyệt, đó mặc dù bảo tính mạng, nhưng hàng tháng kinh nguyệt thuận, công tử nhà nô tỳ vì m.á.u gặp lạnh nên dẫn đến rối loạn. Vốn chỉ cần uống vài thang thuốc, tình hình sẽ khá hơn, nhưng thấy…” Nói đến đây, Vân Tiếu ngẩng đầu Tưởng Nhược Nam một cái, ánh mắt ẩn chứa những tia giận dữ, “Sau thấy bên ngoài lời đồn, trong lòng vui, cả ngày dùng nước mắt rửa mặt, lâu dần, bệnh tình những khỏi, mà mặt tiểu thư còn mọc thứ gì đó, trong lúc tức giận bèn chịu uống thuốc, ngày nào cũng chỉ trốn trong phòng gặp ai.” Nói đến đây, Vân Tiếu thở dài, bộ dạng vô cùng đau lòng.

Lưu Tử Căng bên cạnh cũng thở dài, phụ là quan đầu thái y viện, bản là ngự y, nhưng đến bệnh của cũng chữa , một năm nữa sắp trôi qua, sắp tới tuổi cập kê và bàn hôn sự, mang mầm bệnh thế thì thế nào là , e rằng đến khi tới mang thai cũng sẽ khó khăn.

ngay lập tức, tâm tư chuyển sang chuyện khác, bản là đại phu, cũng khám bệnh phụ nữ, quá câu nệ, tại mặt nàng cảm giác ngượng ngùng thể mở miệng như thế?

Bên , Tưởng Nhược Nam xong những lời Vân Tiếu , nàng cũng đại khái hiểu bệnh tình của Lưu Tử Đồng, lẽ do rơi xuống nước nhiễm lạnh, dẫn đến rối loạn kinh nguyệt, buồn bã u uất trong thời gian dài, khiến bệnh tình còn nặng thêm. Bị nhiễm lạnh thể uống thuốc để giải trừ, nhưng còn bệnh tâm lý, thuốc nào chữa . Nghĩ mãi nghĩ mãi, lông mày Tưởng Nhược Nam cau , giống như gặp vấn đề hóc búa.

Vân Tiếu thấy thần sắc của nàng, vội quỳ xuống : “Hầu phu nhân, nô tỳ bản lĩnh của cao siêu, cầu xin hãy cứu tiểu thư. Tiểu thư đáng thương, phu nhân nhà nô tỳ ngày nào cũng lo lắng cho tiểu thư, cả năm nay rơi bao nhiêu nước mắt . Hầu phu nhân, chỉ cần chữa khỏi cho tiểu thư, Vân Tiếu kiếp xin trâu ngựa cho !”

Tưởng Nhược Nam vội đỡ cô dậy, “Vân Tiếu, thật cảm phục tấm lòng trung thành của ngươi, ngươi yên tâm, việc do gây , sẽ tận tâm tận lực.”

Vân Tiếu câu của nàng, mặt lập tức lộ vẻ vui mừng, từ hôm cô thấy Tưởng Nhược Nam cần dùng kim, cần dùng thuốc mà khiến Lưu phu nhân thoát khỏi bàn tay tử thần, sớm coi nàng là một thần y . Cô dậy, đưa Tưởng Nhược Nam đến viện tử của Lưu Tử Đồng.

Loading...