Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 55
Cập nhật lúc: 2024-11-21 15:13:02
Lượt xem: 165
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng lập tức lạnh hơn: “Ta thật thế gian thần y lợi hại như , chi bằng cô danh hiệu của họ, sẽ giúp y thuật của họ phát triển quang minh chính đại, cũng là một việt !”
Tưởng Nhược Nam khan hai tiếng: “Khi còn nhỏ tuổi, nên nhớ danh xưng của họ!”
Cận Thiệu Khang lạnh lùng hừ một tiếng: “Không nhớ danh xưng của họ, nhưng nhớ những kiến thức họ dạy kĩ, Tưởng Nhược Lan, cô cũng coi là kỳ tài đấy!”
“Đa tạ Hầu gia quá khen!” Tưởng Nhược Nam vờ ngốc nghếch.
Vân Mộng Hạ Vũ
Cận Thiệu Khang lạnh lùng hừ thêm tiếng nữa, im lặng.
Nhiệt độ buổi trưa càng lúc càng cao, vì dùng lực, nhiệt Tưởng Nhược Nam cũng tăng theo, lâu , trán và lưng lấm tấm mồ hôi. Còn Cận Thiệu Khang, nhờ nàng bóp đầu, dần dần cũng dễ chịu hơn, bắt đầu thiu thiu ngủ. Tưởng Nhược Nam thấy mồ hôi ướt lưng, còn hưởng thụ như thế, trong lòng thoải mái. lúc Tưởng Nhược Nam đang định dừng , đột nhiên, đầu Cận Thiệu Khang ngửa , đụng ngay phần n.g.ự.c nàng, Tưởng Nhược Nam kinh hãi giật lùi về phía một bước, còn Cận Thiệu Khang cũng bừng tỉnh vì sự đụng chạm mềm mại .
Hắn “soạt” một tiếng dậy, nàng, chỉ thấy nàng đang mở to hai mắt long lanh , đôi má vì “ hổ” nên đỏ rực, bầu n.g.ự.c cao nhấp nhô…
Trong đầu lập tức hiện bức họa đôi chim uyên ương quấn quýt thêu vỏ chăn màu đỏ, phía bụng đột nhiên nóng rực. Hắn kinh hãi giật lùi về phía một bước, phắt , như chạy ngoài.
Tưởng Nhược Nam trừng mắt bỏ chạy, tức tới mức đỏ bừng cả mặt, rõ ràng nàng mới là thiệt thòi, giống như nàng ức h.i.ế.p bằng!
ngay đó nàng mừng thầm, coi như nàng bình an.
Có điều, rốt cuộc thì là phu quân của nàng, chuyện đó nàng sẽ tránh mãi ?
Cận Thiệu Khang , Ánh Tuyết bước , vẻ mặt tràn trề thất vọng: “Phu nhân, Hầu gia bỏ ?”
Vậy ngươi còn thế nào? Tưởng Nhược Nam khách khí đáp: “Bóp đầu xong thì đương nhiên chứ!”
Ánh Tuyết lo lắng: “Sao phu nhân giữ Hầu gia , gì cũng dùng cơm xong hẵng chứ!”
Nhắc đến cơm, bụng Tưởng Nhược Nam theo phản xạ ục ục mấy tiếng, nàng lập tức vứt bỏ vướng mắc trong lòng, với Ánh Tuyết: “Ánh Tuyết, đói !”
Ánh Tuyết cũng nên nhiều, cúi đầu buồn bã đáp: “Nô tỳ sẽ chuẩn cơm cho phu nhân ngay.”
***
Cảnh Thúy viện là một tiểu viện phong cảnh như họa, diện tích mặc dù quá lớn nhưng vị trí , xa cửa một hồ nước, loanh quanh chỗ nào cũng thể ngắm cảnh . Hễ tới mùa hạ, gió thổi từ mặt hồ mát lạnh, khiến thư thái vạn phần.
Tiểu viện vốn là thư phòng cũ của lão Hầu gia, khi lão Hầu gia mất, liền trở thành thư phòng của Cận Thiệu Khang. Khi Cận Yên Nhiên lớn, thích cảnh sắc xung quanh của tiểu viện , Cận Thiệu Khang thương yêu vô cùng, bèn chuyển thư phòng sang Sở Thiên các, nhường tiểu viện cho .
Lúc Cận Yên Nhiên đang bàn, lòng đầy oán hận chép “Nữ luận ngữ”, chồng giấy dày đặt bên cạnh, bên là nét bút thanh tú, đó là thành tích cả ngày nay của cô .
Từ bên ngoài vọng tiếng a Đông Tuyết thông báo: “Tiểu thư, Hầu gia đến .”
Cận Yên Nhiên trề môi, chẳng buồn ngẩng đầu lên, tiếp tục công việc chép sách của , bộ dạng hờn dỗi.
Cửa “cạch” một tiếng đẩy , đó vang lên tiếng bước chân quen thuộc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-55.html.]
Cận Yên Nhiên vẫn ngẩng đầu, tay ngừng .
“Sao thế, vẫn còn đang giận ca ca , thật thèm quan tâm tới ca ca ư?” Bên tai vang lên giọng dịu dàng của Cận Thiệu Khang.
Cận Yên Nhiên tại , mắt bắt đầu ướt, cô ngẩng đầu lên, Cận Thiệu Khang, nước mắt ầng ậc, “Ca ca giờ còn thương Yên Nhiên nữa, ca ca bắt nạt Yên Nhiên !”
Cận Thiệu Khang , tới bên bàn, cầm tờ giấy Cận Yên Nhiên xong lên, soi ánh nến, khen: “Chữ của Yên Nhiên càng ngày càng .”
Được ca ca khen ngợi, sắc mặt Cận Yên Nhiên mới dịu xuống, cô ngẩng đầu, liếc mắt Cận Thiệu Khang, lẩm bẩm: “Chẳng nhờ công lao của ca ca , nào cũng phạt chép ‘Nữ luận ngữ’, giờ thuộc làu ‘Nữ luận ngữ’ !”
Cận Thiệu Khang buông tờ giấy trong tay xuống, sắp xếp những tờ giấy mà chép xong, dùng chặn giấy đặt lên, dịu giọng : “Chẳng vì cho , con gái lễ nghi phép tắc, mới phu quân thương yêu, nhà chồng sủng ái.”
Cận Yên Nhiên là thẳng thắn, ruột để ngoài da, thấy ca ca chịu tới thăm , giờ dịu giọng chuyện với , sự giận dỗi trong lòng cũng giảm quá nửa. Cô ngẩng đầu, Cận Thiệu Khang : “Giống như Thu Nguyệt tẩu tẩu đúng ạ?”
Thu Nguyệt? Cận Thiệu Khang nhớ tới vẻ hiền thục của Thu Nguyệt mỗi xuất hiện mặt , khe khẽ gật đầu.
Cận Yên Nhiên nổi hứng, đặt bút xuống, tiếp: “Thu Nguyệt tẩu tẩu là con gái xinh nhất, hiền thục nhất, lương thiện nhất mà từng gặp! Từ chính thất chuyển thành thất mà một lời oán hận, còn chịu cúi đầu lép vế mặt Tưởng Nhược Lan. Đổi là , nhất định sẽ thể !”
Thật sự lời oán thán ? Cận Thiệu Khang nhớ tới những lời mà Vu Thu Nguyệt trong Tùng Hương viện, e rằng trong lòng nàng cũng bình tĩnh như cách nàng thể hiện ngoài. Có điều đúng như Yên Nhiên , từ chính thất chuyển xuống thất, thể oán hận?
Nhắc đến chuyện , Cận Thiệu Khang nhớ mục đích mà đến đây, xuống một chiếc ghế bằng gỗ đỏ bên cạnh, nghiêm sắc mặt : “Yên Nhiên, thích Tưởng Nhược Lan, nhưng giờ nàng là Hầu phu nhân Thánh thượng hạ chỉ ngự ban, vô lễ với nàng nữa. Lời hành động của mà để thấy, nếu truyền ngoài, sẽ thế nào? Ca ca phạt , chỉ là , còn vô lễ như thế nữa, tổn thương chỉ bản thôi!”
Cận Yên Nhiên cảm nhận sự quan tâm của ca ca, trong lòng bỗng cảm động, cô bàn, chuyển một chiếc ghế dài đặt xuống cạnh chỗ Cận Thiệu Khang , giống như hồi còn nhỏ, dựa đầu cánh tay rắn chắc của ca ca, động tác khiến Cận Yên Nhiên cảm thấy an .
Cô khẽ : “Ca ca, tại ghét Tưởng Nhược Lan , ghét chị vì tiếng ác của chị , cũng tính cách chị hoang dã. Mà là chị phá hỏng hạnh phúc của !”
“Ca ca và Thu Nguyệt tẩu tẩu là trai tài gái sắc, do ông trời se duyên. Muội còn nhớ đầu tiên khi Thu Nguyệt tẩu tẩu đến Hầu phủ, thấy cùng tẩu gặp ở hậu hoa viên, còn chuyện một lúc. Khi đó hai gì nhớ nữa, chỉ nhớ cảnh tượng đó thật , vẻ mặt ca ca thật dịu dàng, hai chuyện vui vẻ. Lúc nghĩ, nếu ca ca một con gái dịu dàng xinh như thế thê tử, yêu thương , hòa hợp với , thì cả đời chắc chắn ca ca sẽ hạnh phúc!”
Giọng điệu nhẹ nhàng của Cận Yên Nhiên cất lên cảm tình, Cận Thiệu Khang xong mà kìm giơ tay xoa đầu . Ký ức cũng về ngày đó, hôm , khi gặp Vu Thu Nguyệt, chỉ chuyện một lúc, Vu Thu Nguyệt xuất khẩu thành văn, thực sự kinh ngạc tài hoa của nàng. Hồi tưởng , khi tâm trạng vô cùng bình thản, chẳng gợn lên chút tình cảm nào. Không lâu , mẫu nhắc tới việc tới nhà nàng cầu hôn, đồng ý, bởi vì cảm thấy, Vu Thu Nguyệt hợp thê tử của . Nếu sự phá rối của Tưởng Nhược Lan, thì lẽ và Vu Thu Nguyệt sẽ giống như những lời Yên Nhiên , sống hòa hợp với tới già.
xảy chuyện Tưởng Nhược Lan bức hôn, khi , Vu Thu Nguyệt nước mắt ròng ròng mà rằng chỉ cần sống cùng , nàng nguyện , thật sự nàng cho cảm động, vì mới cầu xin Hoàng thượng ban cho nàng bình thê…
“, tất cả những mộng tưởng đẽ đó đều Tưởng Nhược Lan phá hỏng !” Cận Yên Nhiên căm hận , “Chị xứng với ca ca chứ? cứ chen giữa ca ca và Thu Nguyệt tẩu tẩu, khiến Thu Nguyệt tẩu tẩu buồn, mà con gái ca ca thích chèn ép, lúc nào cũng chị ức h.i.ế.p bắt nạt, ca ca vui cho ? Giống như bức tranh xinh , đột nhiên gạch dọc gạch ngang, cảm giác đẽ phá vỡ! Vì ghét chị , thấy bộ dạng cao ngạo, đắc ý của chị , chỉ mắng chửi!”
Thấy nghiến răng nghiến lợi kể tội Tưởng Nhược Lan, lòng Cận Thiệu Khang thấy vui. Hắn thu tay , do dự : “Thực … nàng cũng cố gắng …” Hắn nhớ tới bộ dạng nghiêm túc luyện tập của nàng ngày hôm , lặp hết tới khác, cho dù tóc bết mồ hôi cũng từ bỏ.
Cận Yên Nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên: “Ca ca, đang đỡ lời cho chị ?”
Cận Thiệu Khang buồn phiền, dậy, tâm trạng khôi phục vẻ điềm tĩnh như thường.
“Không còn sớm nữa, cũng đừng cố, cẩn thận hại mắt.” Nói xong, xốc chéo áo khỏi phòng .
Cận Yên Nhiên mở to mắt theo bóng lưng của ca ca, lâu vẫn tỉnh táo .