Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 88
Cập nhật lúc: 2024-11-21 23:20:57
Lượt xem: 153
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau khi Cảnh Tuyên Đế đưa Thục phi rời , Hoàng hậu và chúng phi tần cũng lục tục theo.
Thái hậu dậy hỏi Tưởng Nhược Nam: “Nhược Lan, con tới đó xem thế nào ?”
Tưởng Nhược Nam lắc đầu: “Không ạ, con đưa Thái hậu về Từ Ninh cung.” Mấy chuyện thối nát đó trong hậu cung nàng quan tâm.
Thái hậu , dường như hài lòng câu trả lời của nàng.
Tưởng Nhược Nam khoác tay Thái hậu về Từ Ninh cung.
Trên đường, Thái hậu với nàng: “Hoàng hậu là đích nữ của Thượng thư sử bộ - Đỗ đại nhân, bản tính lương thiện, hơn nữa sinh Nhị hoàng tử, thằng bé đó ai gặp cũng yêu…” Nói tới đây, vẻ mặt Thái hậu tràn ngập vẻ nhân từ, “Chỉ mới hơn ba tuổi học thuộc lòng Tam Tự Kinh!”
Thái hậu Tưởng Nhược Nam khẽ , “Nhược Lan, con hiểu ý ?”
Tưởng Nhược Nam chớp chớp mắt, đáp: “Thái hậu địa vị của Hoàng hậu vững chắc ạ?”
Thái hậu vỗ vỗ tay nàng, khen ngọt: “Nhược Lan của thật thông minh.”
Nhược Lan của …
Trái tim của Nhược Nam bỗng thấy ấm áp lạ thường, mắt nàng cay cay, nàng khẽ gọi một tiếng, “Thái hậu…” Trái tim nàng bao giờ thấy ấm áp như lúc .
Thái hậu , tiếp tục : “Giờ thì con hiểu vì bảo con năng lui tới chỗ hoàng hậu ?” Bà thở dài tiếp, “Nếu con Hoàng hậu yêu quý, thì dù còn nữa…”
“Thái hậu…” Tưởng Nhược Nam nước mắt ròng ròng, nàng dừng , siết chặt cánh tay Thái hậu, dựa đầu vai bà: “Thái hậu đừng thế, Thái hậu nhất định sẽ sống lâu trăm tuổi!”
Thái hậu xoa xoa đầu nàng, khẽ đáp: “Con bé ngốc , gì chứ, con ai cũng sẽ ngày . Mọi thường hô Thái hậu thiên tuế, nhưng dù là tung hô đều hiểu rằng, thể nào thiên tuế ! Sức khoẻ của , chứ!”
“Thái hậu hãy tin Nhược Lan, Nhược Lan sẽ khiến Thái hậu sống lâu trăm tuổi!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-88.html.]
“Ta Nhược Lan hiếu thuận, thật uổng phí công yêu thương con. Sau con tới Từ Ninh cung thì cũng qua Khôn Ninh cung một chuyến, tình cảm của con bồi đắp mới , con và nàng xung đột về lợi ích, con là chính thất của An Viễn Hầu, con lòng nàng tất hiểu! Nhược Lan…” Thái hậu gọi khẽ tên nàng. Tưởng Nhược Nam ngẩng đầu, bình thường thấy làn da bảo dưỡng kĩ càng, nhưng lúc ánh nắng mặt trời mới thấy hằn vết chân chim, những nếp nhăn nhỏ lăn tăn như sóng, cơ thịt hai bên má xệ xuống, khoé mắt và khoé miệng cũng xệ theo, tất cả đều cho thấy rằng bà già .
chính khuôn mặt cho nàng cảm giác vô cùng ấm áp, khiến nàng thấy thiết vô cùng.
Vân Mộng Hạ Vũ
“Mỗi con đến Từ Ninh cung đều vui vẻ, tìm cách cho vui, hỏi gì con cũng , sống , An Viễn Hầu đối với con , Thái phu nhân cũng với con…”
Tưởng Nhược Nam lắc lắc đầu, xen : ”Thái hậu, con lừa , con đúng là sống , con vẫn đang cố gắng để sống !”
Thái hậu giơ tay vuốt vuốt mái tóc dài của nàng, ánh mắt ngập vẻ xót xa: “Đứa trẻ đáng thương , thể chứ? An Viễn Hầu sủng ái Vu thị hơn con nhiều, thậm chí đến một tháng đến viện tử của con. Giờ con sống ở Hầu phủ thì vẻ vang, rạng rỡ, nhưng đấy là vì con ở phía . con đừng sợ, dù còn nữa, vẫn còn Hoàng hậu và Thái tử con, họ mãi mãi bao giờ dám tệ bạc với con!”
Tưởng Nhược Nam úp tay lên tay Thái hậu, nước mắt lã chã rơi. Không từng với nàng, nhưng lòng của họ đều điều kiện. Đằng lòng đó là sự bạc bẽo, rõ bản chất của nó khiến còn thấy ấm áp vì đối xử nữa. Chỉ Thái hậu, lòng của Thái hậu vô điều kiện, bà từng ép buộc nàng gì, cho dù Nhược Lan chịu học lễ nghi, dù chịu lời lấy con trai bà, nhưng bà luôn với nàng, Nhược Lan của …
Nhược Nam từng niềm hạnh phúc , nàng niềm hạnh phúc …
“Thái hậu, từ lâu Nhược Lan hỏi Thái hậu, tại Thái hậu đối với Nhược Lan như thế, giống như đối với con gái ?” Tưởng Nhược Nam kìm hỏi.
“Ta vẫn luôn đợi con hỏi câu …”
Thái hậu chầm chậm về phía , “Đừng vội, sẽ ngày cho con .” Giọng bà khẽ khàng, chậm rãi, nhưng ẩn chứa nhiều tình cảm, điều khiến Tưởng Nhược Nam cảm thấy trong lòng Thái hậu nhất định tâm sự, mà tâm sự liên quan tới .
Tưởng Nhược Nam đưa tay quệt nước mắt đuổi theo Thái hậu, tiếp tục khoác tay bà về Từ Ninh cung. Ánh mặt trời xuyên qua những tầng mây, phủ lên họ một lớp ánh sáng màu vàng, từ xa , giống như một bức tranh tuyệt .
***
Từ hôm Tưởng Nhược Nam đưa hình thức trừng phạt Vu Thu Nguyệt và Vương thị, hàng ngày ngoài thời gian tới thỉnh an Thái phu nhân , hầu như Vương thị đều ở nhà, chăm chỉ thêu thùa may áo cho Tưởng Nhược Nam. Cô chịu khó, chỉ hi vọng khi Tưởng Nhược Nam hả giận, thấy bộ y phục đẽ sẽ tha cho . Cô cũng mong phu quân của dựa quan hệ của An Viễn Hầu mà gì đó, danh tiếng lẫy lừng, càng hi vọng Tưởng Nhược Nam giao thêm nhiều việc cho phu quân . Địa vị của phu quân cô cao hơn một chút thì tiền đồ con trai cô cũng sẽ hơn.
Khi Vương thị nghiêm túc ngoan ngoãn thêu y phục, thì mỗi buổi trưa hàng ngày Vu Thu Nguyệt đều tới Thu Đường viện sách cho Tưởng Nhược Nam .
Tưởng Nhược Nam sợ cô nắng cảm, gây những phiền phức đáng nên ngày nào cũng chuẩn mát giải cảm và nước mơ đá cho cô uống, khiến Vu Thu Nguyệt cơ hội giả bệnh để thoái thác đến.
Dù Vu Thu Nguyệt che ô, dùng quạt, khi cũng cố gắng rảo bước thật nhanh, nhưng vì giờ Ngọ là lúc tia tử ngoại mạnh nhất, da của cô phục hồi, đang trong tình trạng vô cùng non, vì đến nửa tháng cả đều đen xì. Giờ cô còn đen hơn cả Tưởng Nhược Nam, vẻ hoa nhường nguyệt thẹn vì mà cũng giảm bớt vài phần. Trước mặt Tưởng Nhược Nam, Vu Thu Nguyệt dám kêu ca gì, vẫn nén giận mà sách cho nàng , nhưng hễ về tới viện tử của , làn da cháy nắng tới mức đỏ rực cả lên, lập tức ném tan tành tất cả thứ trong phòng, nhưng lai e ngại a của Thái phu nhân, đành nhịn, nhịn tới mức sắp nội thương tới nơi.