Ta Xuyên Không Làm Nàng Dâu Thất Sủng - Chương 95
Cập nhật lúc: 2024-11-22 07:37:03
Lượt xem: 158
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tròng mắt của Tưởng Nhược Nam đảo đảo, câu lọt tai nàng nhưng rơi xuống trái tim nàng.
Sáng sớm, nàng giọng của Ninh An cho tỉnh giấc.
“Hầu gia, Hầu gia, sắp tới giờ chầu sáng !”
Người bên cạnh nàng khẽ “ừm” một tiếng, Tưởng Nhược Nam mở bừng mắt , khuôn mặt tuấn của Cận Thiệu Khang lập tức đập mắt nàng, chiếc mũi cao của gần như chạm mũi nàng, Tưởng Nhược Nam thất kinh, vội vàng ngẩng đầu dậy, Cận Thiệu Khang cũng nhanh chóng mở mắt.
Hắn nàng, đôi mắt sâu đen, giống như một vực xoáy sắp sửa hút trong.
“Nếu như nàng chủ động chạm thì tính là vi phạm thoả thuận chứ?” Đột nhiên buông một câu đầu cuối.
“Hả?” Tưởng Nhược Nam hiểu. Nàng thuận theo mắt xuống, thấy tay đang đặt eo , dính chặt giống như mọc rễ.
Mặt nàng lập tức nóng bừng lên, vội vàng thu tay về, lòng bàn tay tê tê, giống như vẫn còn vương ấm của cơ thể .
Nàng lẩm bẩm một câu: “Thiếp cố ý…” Lòng thấy bối rối vô cùng.
Cũng may tiếp tục đề tài nữa, dậy, mặt chút cảm xúc, : “Gọi họ !”
Tưởng Nhược Nam cũng thể để lỡ giờ lên triều, vội vàng dậy gọi bọn Ánh Tuyết hầu rửa mặt y phục.
Cận Thiệu Khang vẫn giữ bộ mặt cứng đờ đó, từ toát một thứ hàn khí khiến đám a hầu run lẩy bẩy, cúi gằm đầu, dám cả thở mạnh.
Tưởng Nhược Nam y phục sự giúp đỡ của Liên Kiều, trong lúc đầu thấy Hồng Hạnh đang ngoài sân thò cổ trong, nàng bèn gọi cô . Hồng Hạnh vui mừng, bỏ cây chổi trong tay xuống, nhanh nhẹn tới.
Tưởng Nhược Nam hỏi cô : “Vết thương khỏi ?”
Hồng Hạnh quỳ đất, ngẩng đầu Tưởng Nhược Nam đáp: “Phu nhân, vết thương của nô tỳ khỏi ạ!” Nói xong dùng khoé mắt liếc về hướng Cận Thiệu Khang một cái, thấy chẳng để ý gì đến , trong lòng khỏi chán nản. Cô cố ý mặc y phục mới, chải chuốt phấn son, dậy từ sớm, chỉ mong khi Hầu gia thể một cái.
Tưởng Nhược Nam gật gật đầu: “Vậy thì , giờ ngươi mang theo mấy nữa xuống bếp mang đồ ăn sáng lên đây.” Lúc còn sớm nữa, để về Sở Thiên các dùng bữa sáng mới lên triều thì sẽ muộn mất. Mặc dù nàng thích nhưng cũng thể vô lý tới mức để bụng đói lên triều .
Cận Thiệu Khang liếc nàng một cái, gì, sắc mặt cũng dịu xuống vài phần.
Hồng Hạnh nhận lệnh, cúi đầu buồn bã “” một tiếng mới cam tâm tình nguyện bước ngoài. Cô còn tưởng tiểu thư gọi là để giúp Hầu gia y phục cơ đấy!
Cô đầu Ánh Tuyết đang chuyên tâm sửa y phục cho Hầu gia một cái, lòng ghen tị căm hận, vị trí đó vốn là của cô mà!
Không dám chần chừ, Hồng Hạnh đem theo mấy nữa tức tối xuống bếp, đường đầu cô bỗng loé lên một suy nghĩ.
Hay là tiểu thư chủ ý khác? Ánh Tuyết xinh như , lẽ nào tiểu thư dùng Ánh Tuyết để trói chặt Hầu gia?
Nghĩ tới đây, Hồng Hạnh giận tới mức giậm chân bình bịch, đồ đê tiện! Ta quyết để ngươi toại nguyện !
Bữa sáng vẫn diễn trong bầu khí kỳ dị , khuôn mặt âm trầm của Cận Thiệu Khang, Tưởng Nhược Nam nuốt nổi cơm. nàng thể hiểu cảm giác của , đổi là khác mà trải qua chuyện tối hôm qua thì đều chẳng thể vui vẻ .
Cận Thiệu Khang uống một bát cháo tổ yến dậy rời khỏi viện tử. Tưởng Nhược Nam tiễn tận cửa, thấy vẫn còn sớm, bèn lên giường ngủ thêm lúc nữa.
Liên tiếp mấy ngày đó cũng thấy bên Thái phu nhân động tĩnh gì. Nếu Thái phu nhân chuyện , chắc chắn bà sẽ nén giận. Rõ ràng, Cận Thiệu Khang giống hệt , giấu nhẹm chuyện .
tại như thế?
Mặc dù chút thiện cảm với , nhưng nàng cho rằng, thứ thiện cảm chẳng qua chỉ là kiểu đàn ông hấp dẫn bởi đàn bà, tuyệt đối thể là tình cảm sâu đậm gì. Cách giải thích của nàng đơn giản, một đàn ông thểnghiễm nhiên cùng lúc nhiều phụ nữ, thì nàng thể hi vọng sẽ nảy sinh tình cảm sâu đậm với riêng một ai? Một thể cùng lúc yêu nhiều , trừ phi chẳng yêu ai cả!
Vì , nàng dám ảo tưởng rằng, như là bởi vì yêu nàng. Chắc lẽ là vì thể diện của thôi, chính thất như nàng bình thường, thể bỏ cũng thể quá lạnh nhạt với nàng, mặc dù nàng sai, nhưng nếu để chuyện truyền ngoài, sẽ cho rằng quản nổi cả chính thất của , nhất định sẽ trở thành trò trong mắt khác. Vì , dù tức giận tới cũng như việc vẫn bình thường.
Là như thế ư? Suy diễn khiên cưỡng, nhưng ngoài lý do , nàng nghĩ lý do nào hợp lý hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-khong-lam-nang-dau-that-sung/chuong-95.html.]
Mà nàng quan tâm tới chuyện của gì? Chỉ cần động nàng, cứ tiếp tục thế nào cũng , giấu Thái phu nhân, giấu Thái hậu, nàng chẳng thiệt hại gì.
Nghĩ đến đây, Tưởng Nhược Nam lập tức thấy thoải mái hơn.
Trưa hôm nay, Vu Thu Nguyệt đến sách cho nàng như thường lệ.
Con Vu Thu Nguyệt, vài tiếp xúc nàng nhận rằng, đây là một con gái tài. Cô chữ , thỉnh thoảng còn cố bộ tịch mặt nàng, một hai bài thơ, dở thế nào Tưởng Nhược Nam khả năng đánh giá, nhưng thì cũng thú vị.
Một con gái như thế, diện mạo xinh , xuất thấp kém, một tiểu thư độc ác hoang dã như Tưởng Nhược Lan chà đạp chân một cách rõ ràng, cô thấy căm hận thì cũng là việc thể hiểu .
Lúc , Vu Thu Nguyệt đối diện với nàng, dùng chất giọng dịu dàng uyển chuyển để cuốn tiểu sử về nhân vật xxx, thể , cô .
Đọc mãi mãi, khi Tưởng Nhược Nam thiu thiu sắp ngủ thì bỗng nhiên cô dừng .
Sự yên tĩnh quá đột ngột khiến Tưởng Nhược Nam chút thích ứng kịp, bất giác ngẩng đầu lên cô , chỉ thấy tay Vu Thu Nguyệt bấu chặt lấy quyển sách, còn mắt thì chằm chằm như đóng đinh chỗ nào đó nàng, ánh mắt sáng quắc sắc như lưỡi dao, giống như lọc thịt nàng .
Từ từ, trong mắt bắt đầu đầy nước.
Tưởng Nhược Nam quá kinh ngạc phản ứng khác thường của cô , bèn thuận theo ánh mắt cô xuống.
Ánh mắt cô đang n.g.ự.c nàng, mà ở chỗ , do tư thế xiêu vẹo của nàng, cổ áo lệch hẳn sang một bên để lộ một vết tím to bằng bông hoa mai.
Đấy là dấu hôn mà mấy hôm Cận Thiệu Khang lưu nàng, những chỗ khác tan gần hết, nhưng dấu vết ở n.g.ự.c thì đặc biệt sâu, nên đến giờ vẫn còn rõ ràng như thế.
Mặt Tưởng Nhược Nam nóng bừng lên, nàng vội ngay ngắn , chỉnh y phục của , nhanh chóng che dấu hôn .
Dường như thấy nàng hốt hoảng, ánh mắt của Vu Thu Nguyệt bạo dạn hơn, ánh mắt như gai, đ.â.m da thịt khiến nàng thấy đau nhức.
Tưởng Nhược Nam cảm thấy đúng, tại nàng hốt hoảng? Bọn họ thậm chí còn gì, mà dù gì thì cũng cần để ý tới sắc mặt của Vu Thu Nguyệt!
Nàng ngẩng đầu lên thẳng mắt cô , khẽ hỏi: “Di nương đang gì ?”
Bị Tưởng Nhược Nam hỏi như thế, ngọn lửa hờn ghen trong mắt Vu Thu Nguyệt dịu , cô cụp mắt , chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt tuôn .
“Không… gì cả…”
Cô cầm sách lên tiếp tục , những giọng chút nghẹn ngào, còn rõ ràng mạch lạc nữa. Nước mắt cứ rơi mãi ngừng.
Nhìn cô như , Tưởng Nhược Nam chẳng cảm thấy vui.
Ai bảo phụ nữ cổ đại nhất định tam tòng tứ đức đố kị ghen tuông chứ? Chỉ cần yêu một thì mắt sẽ chứa dù chỉ là một hạt bụi.
Vân Mộng Hạ Vũ
Vào giây phút , Tưởng Nhược Nam thể hình dung tâm trạng của .
“Thôi, ngươi , cần tới sách cho nữa!” Tưởng Nhược Nam cô .
Trước nàng chỉ trừng phạt cô cho hả giận, nhưng giờ làn da của cô ngày một đen , nàng chẳng thấy vui. Có ý nghĩa gì ? Chẳng ý nghĩa gì cả.
Nói cho cùng, Vu Thu Nguyệt cũng là hại, ức h.i.ế.p cô thật chẳng ý nghĩa gì.
Vu Thu Nguyệt cúi đầu dậy, rằng, , từng bước từng bước ngoài, đôi vai gầy guộc ngừng run lên.
Ánh mặt trời trắng sáng chiếu xuống mặt cô nóng rát, nhưng cô chẳng còn tâm trạng mà lo chuyện nữa, trong đầu trong tim chỉ nghĩ đến một việc…
Chàng bao giờ lưu bất kỳ dấu ấn nào …
Buổi tối, Vu Thu Nguyệt trang điểm kỹ càng tới bên hồ nơi Cận Thiệu Khang thường tới. Trong lòng cô một nỗi sợ, chỗ dựa duy nhất của cô ở Hầu phủ chính là sự sủng ái của Cận Thiệu Khang, nếu như đến cả điều cũng còn nữa thì cô còn gì đây?
Cô sốt sắng chứng minh điều gì đó.