Ánh mắt chú Đổng đầy vẻ đau lòng,  xoa vai xoa chân cho ,   nhịn  mà trách mắng: “Con cũng thật là,   trở về báo cho chúng   một tiếng , để chúng  cùng con khiêng về! Nhìn ,  con gấu to lớn  ít nhất cũng  bốn năm trăm cân!”
Trương Hùng   bất đắc dĩ nở nụ ,   ngờ lúc  chuẩn  xuống núi thì  gặp  chuyện , nếu    cảnh giác, chỉ sợ hôm nay mạng nhỏ của    còn!
Đột nhiên như nghĩ  điều gì,  ngước mắt  về phía gian phòng phía đông, thấy nơi đó cửa đóng chặt, một chút động tĩnh cũng  . Trong sân lớn như , tiếng động lớn như    khả năng cô   , trừ phi    thấy , Trương Hùng khẽ mím môi mày kiếm  nhíu .
Chú Đổng dường như   trong lòng Trương Hùng đang nghĩ về điều gì, nên hạ giọng kể cho   chuyện Hứa Mỹ Lam  âm thầm tìm  ở trong sân và âm thầm .
Quả nhiên,  khi  xong lời  của chú Đổng, nếp nhăn giữa hai lông mày của Trương Hùng lập tức  xoa dịu , khóe miệng cũng cong lên.
Tuy nhiên, khi nghĩ đến hình ảnh cô lén lút  thút thít  lưng  khác, Trương Hùng  khỏi cảm thấy trái tim  nhói lên.
Cúi đầu  xuống, thấy quần áo   bẩn thỉu và xộc xệch, gần n.g.ự.c và cánh tay đều  vết máu, Trương Hùng đảo mắt, nảy  một ý tưởng.
Cũng mặc kệ hiện tại cơ thể  suy nhược đến , Trương Hùng vẫn  dậy, cầm lấy cái sọt  đặt sang một bên và trực tiếp  trở về phòng.
“Này, con cứ như  về phòng, còn cái  thì   bây giờ đây?” Chú Đổng thấy Trương Hùng   lời nào,  đầu bước , nhịn   mở miệng kêu lên.
Trương Hùng cũng  thèm  đầu  xua tay,  ngơ  câu  của chú Đổng. Anh còn cần  lo lắng về một vấn đề nhỏ như  ,  còn việc quan trọng hơn đang chờ thực hiện ngay bây giờ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-126.html.]
Trương Hùng  tới cửa, cửa phòng đóng , trong phòng đèn điện cũng  bật lên, Trương Hùng hít sâu một , đặt tay lên cửa nhẹ nhàng đẩy , cửa mở cót két. Khóe môi  khẽ câu lên, trái tim vẫn luôn thấp thỏm của Trương Hùng cũng  thả lỏng  một chút.
Cũng may sự tình  quá tệ, còn để cửa cho  , chứng tỏ cô cũng    tức giận!
Căn phòng tối đen như mực, Trương Hùng   thấy năm ngón tay của , cố ý bước  mạnh hơn, mỗi bước đều phát  tiếng động lớn, bởi vì   thể  thấy, Trương Hùng chỉ   dựa theo trí nhớ vị trí của công tắc đèn, chậm rãi sờ soạng  bên trong.
Không ngờ, mới   mấy bước, liền  thấy tiếng 'cạch', đèn trong phòng đột nhiên bật sáng!
Ánh sáng chói chang khiến Trương Hùng  chút  thích ứng, nhưng  mà  chú ý đến đầu tiên chính là Hứa Mỹ Lam đang  ở mép giường.
Kể từ khi bước  phòng, Hứa Mỹ Lam    giường suy nghĩ về một vấn đề. Chính  cũng thật đủ   vẻ và thật sự  mất mặt, một  phụ nữ ở thế kỷ 21, đem  ngủ thì như thế nào.
Hứa Mỹ Lam  thẳng lưng, chồng của chính  thì tại   thể ngủ, thật là,  chuyện gì , nhưng cách Trương Hùng biến mất  khi ăn sạch sẽ cô thực sự  . Ít nhất,   cũng hãy  cho cô  một tiếng là  đang   , lớn tiếng   chứ!
Người đàn ông  cho sắc mặt   liền  trân trọng, xem   lạnh lùng với  vài ngày, nếu  thì  lâu  đó  sẽ  thèm để ý!
Trong lòng nghĩ cách dạy cho Trương Hùng một bài học,  khi suy nghĩ một lúc lâu, cũng  nghĩ  một cách trừng phạt  cũ kỹ. Đó là để  quỳ  ván giặt đồ.
Vì , nhân lúc chú Đổng và Hứa Bưu hai   để ý, Hứa Mỹ Lam  bí mật  sân lấy tấm ván giặt đồ  phòng và giấu ,  đó cô  ở mép giường ấp ủ cảm xúc trong lòng đợi Trương Hùng cắn câu!
Không ngờ  đợi lâu như , ngay lúc cô đang nóng lòng chờ đợi, trong lòng miên man suy nghĩ nhịn   liền   ngoài tìm  thì  tiếng gõ cửa vang lên, Hứa Mỹ Lam  giọng  đó liền  là Trương Hùng  trở về, cô nhanh chóng bình tĩnh ,  ở mép giường và đợi Trương Hùng tự động đưa đến cửa!