Có một chút  vui.
Ánh mắt chú Đổng lạnh lùng, chuẩn  nổi giận,  đụng đến ông ông sẽ  thèm để ý, nhưng đúng đến con gái nuôi của ông, thì ông sẽ  còn  tính như  nữa!
Hứa Mỹ Lam nhanh tay lẹ mắt giữ chú Đổng,  đang  phát biểu, đảo mắt và liếc  Triệu Văn một cách lạnh lùng.
Triệu Văn bất ngờ   đôi mắt lạnh lùng của Hứa Mỹ Lam, cơ thể cô   khỏi run lên. Trong lòng càng tức giận hơn!
“Sao cô    như , chẳng lẽ    gì  đúng . Cô là con gái, sớm  muộn gì cũng là  nhà  khác, học vấn  cao đến mấy thì như thế nào. Cũng   là  chu cấp  cho cha của cô !”
Hứa Mỹ Lam mỉm ,   quả thật  buồn , cô   đắc tội đến cô , tại     tìm cô gây phiền phức,  dáng vẻ cô  hình như  gặp qua chuyện gì khó khăn, cuộc sống của cô  trôi qua quá thoải mái!
“Bác gái, bác   là thực sự sai . Bác    thể chu cấp nuôi cha    ,  thì  thật sự  thể nha! À đúng ,  quên giới thiệu bản ,  là vợ của con trai ông ,   gọi là con dâu, chỉ sợ so với  phận của   càng thích hợp hơn!”
“Cô!” Đôi môi của Triệu Văn run lên,  Hứa Mỹ Lam nghẹn đến nỗi   nên lời, nhưng điều khó chịu hơn vẫn còn ở phía , Hứa Mỹ Lam chải tóc,  rạng rỡ với Triệu Văn và chậm rãi ung dung  thêm.
“Ồ, đúng ,  quên  với bác gái    đàn ông của  cũng  vặn thi đậu cùng trường đại học với , cho nên chú nhỏ nhà bác đừng tới mà tự   mặt mũi của !”
Vừa dứt lời, Hứa Mỹ Lam  thấy Triệu Văn hung tợn trừng liếc mắt   một cái, cô  ngay cả bữa cơm trưa còn  ăn, bỏ  một câu “thật  thể  lý”  ôm hộp cơm trong tay chạy  khỏi bếp!
Hứa Mỹ Lam khẽ bĩu môi, gạt    khỏi đầu, ngược  cô lấy hộp cơm của  ,   chiếc ghế trống bên cạnh chú Đổng và bắt đầu ăn cơm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/ta-xuyen-ve-qua-khu-mang-theo-khong-gian-ki-dieu-ben-nguoi/chuong-172.html.]
Thấy , chú Lý trong lòng  khỏi cảm thán, tuổi còn trẻ mà cư xử như ,  hổ danh là  thi đậu trường đại học  thứ nhất!
“Anh Đổng,  giấu kín thật đấy, trong nhà  hai sinh viên, cũng    nhắc tới  nào, hôm nào đó mời em đến nhà  uống một ly rượu mừng, để dính một chút  khí vui mừng!” Chú Lý  nửa đùa nửa thật.
Nghe , chú Đổng  cầm lấy hộp cơm và bỏ một ít thịt kho tàu  hộp cơm của chú Lý, chú Lý thấy  liền vội vàng  sức  ngăn cản.
Vươn tay đẩy hộp cơm của   ngoài, “Anh Đổng,   gì ,  đừng đổ nữa, em  ăn no .”
Đáng tiếc động tác của chú Đổng quá nhanh, ngay lúc chú Lý vươn tay ngăn cản, chú Đổng  đổ một phần ba thịt kho tàu  hộp cơm của chú Lý !
“ cho   liền ăn . Trước tiên,  cho  nếm thử tay nghề của con gái . Khi nào  rảnh, hãy đến nhà , hai  em chúng  cùng uống với  vài ly.”
Chú Đổng  xong còn cầm đũa lên gắp thêm cho chú Lý hai miếng lạp xưởng, “Nếu coi  là  trai, thì   cần khách sáo , cứ ăn nhanh !”
Một câu   chặn   hành động tiếp theo của chú Lý, chú Lý  món thịt kho tàu béo ngậy và lạp xưởng trong hộp cơm, trong lòng vô cùng cảm động, chú  nhẹ nhàng gắp một miếng cho  miệng và nhai thật kỹ.
Thịt kho tàu mà Hứa Mỹ Lam  ăn   vị bùi bùi, thơm và mềm vô cùng. Miếng thịt trong miệng chú   chút luyến tiếc nuốt xuống.
Chú Lý thật cẩn thận đem hộp cơm bọc , chuẩn  mang về nhà cho   trong gia đình ăn thử hương vị mới mẻ.
Chú Đồng  thấy thế cũng   gì, ngay cả biểu cảm  mặt cũng   đổi một chút, suốt buổi sáng hôm nay, ông  cũng  nhàn rỗi, cũng hiểu  lý lịch của mấy  trong phòng khám !
Nhà của chú Lý   già  liệt giường cần  phục vụ, bởi vì  già của , tuy rằng  việc ở phòng khám,  công việc  định, nên  khá nhiều cô gái đem lòng yêu mến chú , nhưng tiếc , mỗi   tin chú   một   già  bại liệt cần  chăm sóc, bọn họ đều rời   một chút do dự.