Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 126+127: Đầy Rắn Dưới Đất - Để Lại Cho Chúng Sinh Sản
Cập nhật lúc: 2025-09-25 04:57:43
Lượt xem: 36
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi “làn sóng rắn” xuất hiện, Kiều Hòa đang cạnh cửa sổ.
Một tay vuốt ve cái đầu nhỏ của mấy bé mèo con, tay chơi trò xếp hình điện thoại.
Đang lim dim buồn ngủ, cô bỗng “rầm” một tiếng, âm thanh chấn động từ cửa sổ bên cạnh.
Giật , Kiều Hòa lỡ tay rơi điện thoại, miếng dán cường lực vỡ toang.
Năm chú mèo con vốn đang ngủ gà ngủ gật cũng giật b.ắ.n .
Bọn nhóc đồng loạt nhảy phốc xuống đất, bám theo cô cửa sổ xem chuyện gì.
Bên ngoài tối đen như mực, bầu trời đêm như vực sâu nuốt chửng, đen kịt đến mức chẳng thấy gì, chỉ mưa rơi ào ào dữ dội.
Kiều Hòa chau mày, khẽ với bầy mèo:
“Các con ở yên trong nhà nhé, ngoài xem .”
Âm thanh ban nãy hẳn là thứ gì đó rơi trúng cửa sổ.
Chẳng lẽ cơn bão cuốn vật gì bay đến?
Không hiểu nổi, cô khoác áo mưa, cầm đèn pin bước ngoài.
Mưa xối xả, gió gào rít dữ dội như xé nát cả trời đất.
Tiếng gió hú hòa cùng mưa lớn như tiếng ma sói tru, rợn .
Cô cẩn thận bước từng bước trong màn mưa, theo ánh đèn pin đến cạnh cửa sổ, chợt thấy một khối đen sì… đang cựa quậy.
Lông mày thanh tú của Kiều Hòa nhíu chặt.
Cô nheo mắt kỹ, lập tức thét lên thất thanh:
“R… rắn!!!”
Đó là cả một đám rắn khổng lồ, trông như một quả cầu đen ghê tởm.
Bên ngoài là xác rắn bão quật chết, m.á.u thịt be bét, bên trong vẫn còn vô con đang bò lổm ngổm.
Dạ dày Kiều Hòa cuộn trào, nổi da gà khắp .
Cô định nhà gọi Bạc Thời Vụ thì bỗng cảm giác gì đó đang chậm rãi bò dọc theo ống ủng của …
Cô trừng to mắt:
“Trời ơi!!!”
Trong đầu cô chỉ còn tiếng chửi thầm.
Cúi xuống , cô thấy cả một bầy rắn đang trườn lên.
“A a a! Cái đuôi nhỏ ơi, cứu với!!!”
Kiều Hòa hoảng loạn hét to.
Rắn từ kéo đến đông nghịt, là rắn sống.
Gương mặt cô tái nhợt, đầu óc trống rỗng, gì.
Cả đời cô sợ nhất chính là loài m.á.u lạnh .
Cô sợ đến nỗi quên luôn khả năng đặc biệt của , chỉ gọi tên Bạc Thời Vụ.
Chưa đầy mấy giây, bóng dáng cao lớn của lao , thậm chí kịp mặc áo mưa.
Vừa thấy cô, nhíu chặt mày, giọng khẩn trương:
“Kiều Hòa, chuyện gì?”
Cô sắp bật :
“Rắn… đất… rắn!”
Anh liếc qua, quả nhiên trong sân đầy rắn.
Anh lập tức rút con d.a.o găm mang theo, tay chuẩn xác, nhanh chóng dọn sạch đám rắn quanh cô.
...
Vẫn còn một con đặc biệt khó chịu:
Một con rắn đen sì đang quấn chặt bắp chân cô.
Anh trầm giọng:
“Đừng cử động, tin , sẽ gỡ nó .”
“Gỡ… gỡ bằng cách nào?
Lỡ nó cắn thì ?”
Cô hốt hoảng.
“Không , đừng sợ, nó kịp cắn .”
Vừa dứt lời, Bạc Thời Vụ nhanh như chớp chộp đúng vị trí bảy tấc của con rắn.
“Xì xì!!!!!!!!!!!”
Con rắn giận dữ siết chặt lấy cánh tay .
Kiều Hòa run rẩy:
“… giúp gì ?”
Anh mỉm nhẹ:
“Không cần.”
Ngay đó, bóp mạnh, con rắn c.h.ế.t ngay trong tay , kịp cắn.
Anh quăng xác rắn xa.
Tim Kiều Hòa vẫn đập loạn, vội trốn lưng , rụt như một cuộn tròn, nắm chặt vạt áo :
“Chỗ còn nhiều lắm… Hu hu…
Thật khủng khiếp, sống nổi đây.”
Bạc Thời Vụ khẽ bất đắc dĩ:
“Không , đây. Cô nhà , xử lý nốt.”
cô chỉ nép mái hiên, rụt rè :
“… ở đây với .
Lỡ cái gì khác thì …”
Anh bật :
“Được, nhưng đừng .
Thấy cảnh g.i.ế.c rắn dễ gặp ác mộng đấy.”
Cô thầm nghĩ: Ác mộng gì chứ…
ngay giây , thấy vung d.a.o "phập phập", đầu rắn rơi phịch xuống, rắn còn giãy dụa.
“!!!”
Kiều Hòa lập tức ngoảnh mặt .
là cảnh ác mộng!
Đang định , cô chợt âm thanh máy móc của Hệ thống Bỏ Mặc vang lên:
【Kiều Viên và Kiều Nhị Lâm gửi đến 500 điểm Giá Trị Hả Dạ.】
Cô nhíu mày:
[Gì cơ, hệ thống? Chẳng lẽ bọn họ ở bên ngoài?]
【 .】
Hệ thống trả lời nhỏ.
[Trời ạ, đúng là hổ!]
Cô nghiến răng, sắc mặt tối sầm.
Kỳ lạ thật, đám rắn từ ?
Dù bão lớn thế nào cũng thể hất nguyên đống rắn cửa sổ .
Chẳng lẽ… Kiều Viên và Kiều Nhị Lâm giở trò?
Cô hỏi tiếp:
[Nói thật , hai đó đem rắn đến ?]
【Đại khái là .】
Hệ thống lạnh nhạt đáp.
Kiều Hòa xong, khóe môi nhếch lên nụ lạnh.
Hừ, chúng tưởng Kiều Hòa dễ bắt nạt ?
Dám lén lút đến báo thù ư?
là quá quắt!
Ha, bọn Kiều Viên, Kiều Nhị Lâm thích giở trò ác độc ?
Vậy Kiều Hòa cũng chơi một vố thật nặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-126127-day-ran-duoi-dat-de-lai-cho-chung-sinh-san.html.]
Cô sang gọi Bạc Thời Vụ:
“Cái đuôi nhỏ! Đừng g.i.ế.c hết, chừa một ít bỏ chum.”
Bạc Thời Vụ: “???”
Anh ngạc nhiên hỏi:
“Để gì?”
Kiều Hòa tít mắt:
“Để chúng sinh sản chứ ~ ngâm rượu hùng hoàng.”
Bạc Thời Vụ cạn lời:
“Cô nghiêm túc ?”
Rõ ràng khi nãy còn sợ chết, giờ chẳng sợ gì?
Kiều Hòa hì hì:
“Thôi , tầm đó là đủ.
Nhớ để nhiều con khỏe mạnh nhé!”
Bạc Thời Vụ khẽ gật đầu, đành chiều theo ý “tiểu tổ tông” của .
Chẳng bao lâu, gom mấy con rắn còn sống đặt mặt Kiều Hòa.
Kiều Hòa bế năm bé mèo con, lập tức lùi xa cái chum rắn to năm sáu mét.
“Khụ khụ… À , cũng ướt sũng, mau tắm nước nóng kẻo cảm lạnh.”
Nói , cô lúng túng, nước mưa ướt áo , lớp áo dính chặt cơ thể.
Lộ những đường nét cơ bắp mỹ của Bạc Thời Vụ.
Giữa đêm thế , … .
Bạc Thời Vụ ừ một tiếng:
“Nếu sợ thì phòng .
Muốn ngâm rượu thì mai sẽ ngâm giúp.”
Kiều Hòa gật lia lịa:
“Được , mau .”
Bạc Thời Vụ phòng tắm, Kiều Hòa lập tức căng thẳng.
Cô vốn sợ rắn, cả chum rắn quấn chặt , thôi cũng buồn nôn.
Cô hít sâu một , vận dụng dị năng của vẽ hai con robot nhỏ, kiểu dáng công nghệ cao.
Tuy chỉ là hình cắt giấy, nhưng khi năng lực của cô còn hiệu lực, chúng thể tồn tại ba phút để giúp cô việc.
Mục đích của Kiều Hòa rõ: Để hai con robot mang cả chum rắn sang nhà họ Kiều.
Cho bọn Kiều Viên và Kiều Nhị Lâm một phen kinh hoàng.
Hai robot vươn cánh tay dài, ôm trọn chum rắn đen, lao ngoài bão đêm, chẳng sợ mưa gió.
Kiều Hòa thầm ước thể cùng lúc triệu hồi hàng chục “siêu nhân” như thế.
Lúc đó cô sẽ vô địch!
Không lâu , cô cảm nhận robot đến nhà họ Kiều.
Chỉ cần khẽ động ý niệm, cả chum rắn đen như trào , men theo dòng mưa bò khắp sân.
Kiều Hòa phì , cô tưởng tượng rõ cảnh sắc mặt Kiều Viên khi thấy lũ rắn.
Cô vuốt ve mèo con nghĩ sáng mai nên ăn gì.
Lúc , nhà họ Kiều một bầy rắn đang len lỏi nhà.
Từ đường ống, thông gió, cống thoát nước…
Đầu tiên là phòng khách, bếp, đó dần bò đến phòng ngủ.
Kiều Viên đang ngủ thì mơ thấy thứ gì ẩm ướt trườn mặt, tim cô đập loạn, suýt nghẹt thở.
Cô còn tưởng do áp lực quá lớn nên mới mơ ác mộng.
khi giật tỉnh dậy, cảm giác lạ lùng vẫn còn.
Trên mặt, chăn, giường… đều gì đó đang nhúc nhích.
Cô đưa tay chạm thử, ...
“Áaaaaa!!!”
Kiều Viên hét thất thanh, mặt tái mét.
Là rắn! Rắn thật!
Cô cảm nhận rõ lạnh và chiếc lưỡi rắn thụt thò.
Kinh hoàng hơn, một con đang bò ngay mặt cô .
Kiều Viên gào điên loạn, hiểu vì nhà xuất hiện lũ rắn .
Chúng ở nhà Kiều Hòa ? Sao ở đây?
Cô hét gọi nhà.
Cả nhà họ Kiều lập tức hỗn loạn.
Kiều Nhị Lâm cũng thê thảm chẳng kém, suýt rắn cắn mất “của quý”.
May mà phản xạ nhanh, thì… thôi xong.
tưởng an , con khác bám chặt m.ô.n.g cắn một phát, chẳng chịu buông.
Hắn gào :
“Anh Hai cứu em!!!”
Kiều Nhất Mộc: “…”
Chết tiệt, chỉ một , cứu thế nào hai một lúc?
Cuối cùng, Kiều Nhất Mộc quyết định cứu Kiều Viên , bỏ mặc Kiều Nhị Lâm.
Kiều Nhị Lâm suýt , nghĩ thầm:
Đám rắn quen quá, chẳng lẽ chính là lũ từng quăng nhà Kiều Hòa?
Bên , Kiều Hòa bất giác hắt .
Cô ôm bát gừng nóng, Bạc Thời Vụ gội đầu ướt át, lẩm bẩm:
“Chắc đang mắng .”
Bạc Thời Vụ nhạt:
“Hay là ai đang nhớ cô?”
“Không, chắc chắn là mắng chửi, cảm nhận .”
Khóe miệng Kiều Hòa cong lên, vui vẻ vì thu về vô “giá trị phẫn nộ”.
Tất cả là từ Kiều Viên và Kiều Nhị Lâm, nghĩa là lũ rắn con bắt đầu quậy phá .
Tuyệt quá, cho nhà họ Kiều một bài học đích đáng!
Bạc Thời Vụ tò mò hỏi:
“Chum rắn ?”
Kiều Hòa tỉnh bơ:
“ thấy chúng ghê quá nên vứt .”
Bạc Thời Vụ nhướng mày:
“Cô tự vứt?”
Rõ ràng khi nãy còn sợ , yếu ớt đáng thương.
Kiều Hòa ho nhẹ:
“Tất nhiên, tự vứt mà.”
Ừ, dùng dị năng vứt cũng tính là cô vứt thôi.
Bạc Thời Vụ hỏi thêm, chỉ nhẹ giọng:
“Vứt cũng .
Được , mau uống hết chén gừng ngủ.”
Đã hơn một giờ rưỡi sáng.
Anh định trông nốt nửa đêm, nỡ để Kiều Hòa thức khuya.
Dù con gái thức khuya .
Kiều Hòa khẽ “ừm”, bàn tay trắng nõn nâng bát uống ngoan ngoãn.
Cơ thể ấm lên, cô ngáp nhẹ:
“Được , chuyện gì nhớ gọi …”
Bạc Thời Vụ kìm cơn xoa mái tóc mềm của cô, dịu giọng:
“ .”
Cô gái nhỏ ôm năm bé mèo trở về phòng.
Ngôi nhà cổ chìm tĩnh lặng.
Đêm nay, kẻ vui sầu.