Kiều Hòa sững sờ, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Cô  đầu  , ôi chao, chẳng  ai xa lạ, chính là lão Lý tổng chuyên quấy rầy cô đây mà.
 
Sau lưng Lý tổng là một đoàn  đông nghịt, rầm rộ  đến.
Ai  chuyện thì mới hiểu là ông  đang  tránh lũ.
Không   tưởng đang tổ chức dã ngoại mùa xuân.
 
“Kiều Hòa ơi! Trái tim bé bỏng của !
Anh cứ tưởng kiếp  chẳng còn gặp  em,  ngờ…
Không ngờ ông trời  se duyên cho chúng  gặp   nữa!”
Lý tổng  sụt sịt  gọi,  hình mập mạp run rẩy, thở hồng hộc chạy đến cạnh Kiều Hòa.
 
Phía , một  phụ nữ quý phái hốt hoảng kêu:
“Cục cưng, chạy chậm thôi!”
 
Kiều Hòa: “…”
 
Bạc Thời Vụ lập tức chắn  mặt Kiều Hòa, ánh mắt cảnh giác  Lý tổng.
 
Thấy  trai cao lớn chặn đường, mặt Lý tổng sầm xuống:
“Cậu  gì đấy! Tránh  cho !”
Giọng điệu hống hách, tựa như rồng hạ phàm chẳng ai dám đắc tội.
 
Bạc Thời Vụ lạnh lùng:
“Ông định  gì Kiều Hòa? Tránh xa cô  .”
 
Lý tổng hừ mũi:
“Tránh xa? Cậu  mơ ?
  cho  ,  với Kiều Hòa là tình đầu ý hợp.
Cô  từng cho  uống thuốc độc, nhưng  đoán xem?”
 
Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ liếc , trong mắt đều hiện vẻ khó hiểu.
Tên  rốt cuộc nghĩ cái gì mà    câu "hai  họ tình đầu ý hợp"?
 
Ngay  đó, Lý tổng ngượng ngùng :
“Kiều Hòa, con tim bé nhỏ của … em  nỡ lòng nào mà thật sự hạ độc  chứ?
Em xem, thời gian  qua mà  vẫn bình an vô sự.
Anh  mà… con mèo hoang nhỏ của  vẫn còn yêu ~
Lại đây, Kiều Hòa, về bên .
Anh bảo đảm sẽ cho em cả đời ăn ngon mặc , dù tận thế cũng chẳng .
Anh Lý đây vẫn lo cho em sống như một nữ hoàng.”
 
Lý tổng  nửa miệng tự đắc, tưởng   trai ngút trời, chắc chắn Kiều Hòa  đổ gục.
 
Kiều Hòa chỉ  cạn lời, Bạc Thời Vụ mặt  tối sầm.
Anh thật  quát:
“Kiều Hòa là  của , cô   thèm thích ông!”
 
  kịp mở miệng thì  phụ nữ quý phái  chạy đến, nắm tay Lý tổng lo lắng:
“Cục cưng, chạy chậm thôi! Vội gì chứ? Ngộ nhỡ té ngã thì  ?
Giờ điều kiện y tế thiếu thốn, chúng  chỉ  năm bác sĩ thôi đấy.
Nếu con  thương thì    ?”
 
Kiều Hòa: “…”
Chỉ năm bác sĩ thôi á?
 
 là thế giới nhà giàu khác thật.
Đi tránh nạn mà kéo theo năm bác sĩ, kèm bảo tiêu, đầu bếp, gia nhân và cả đống vật tư.
 
Lý tổng vỗ vai , nhẹ giọng:
“Mẹ yên tâm, con  chừng mực.
Thấy , con khỏe mạnh mà!”
 
Rồi ngay giây , ông  trượt chân “rầm” một tiếng, ngã sấp xuống ngay  mặt Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ, giống như hành lễ kiểu quỳ rạp.
 
Mẹ Lý tổng hoảng hốt kêu:
“Ôi trời ơi! Cục cưng! Mau đến đây! Mau!”
 
Lý tổng  ngã choáng váng, m.á.u mũi chảy ròng ròng.
Cả nhà họ Lý rối loạn cả lên,  Lý tổng gào  như mất hồn, thương con đến phát cuồng.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-150-the-gioi-nha-giau.html.]
Kiều Hòa thầm nghĩ:
Không lạ gì khi ông  thành  thế .
Không chỉ nặng hơn trăm cân, tính cách cũng quá đáng.
Tự luyến đến mức tưởng ai cũng mê ,  tin rằng  phụ nữ đều   cuốn hút.
Rõ ràng, tất cả đều là do    cưng chiều ông  quá mức.
 
Thừa lúc hỗn loạn, Kiều Hòa khẽ kéo tay Bạc Thời Vụ:
“Đi thôi.”
 
Bạc Thời Vụ gật đầu, vội đưa Kiều Hòa và Lâm Xảo tiếp tục lên đường.
Họ   nhanh nếu  tìm  nơi trú ẩn  khi trời tối.
 
 mới   mấy bước,   Lý tổng gào :
“Kiều Hòa! Em đừng  mà!”
 
Mẹ Lý tổng cau mày:
“Con  gì ? Sao  mê con bé đó thế?
Nhan sắc chẳng , dáng dấp cũng .”
 
Lý tổng nước mắt đầm đìa:
“Con chỉ thích cô  thôi .
Cả đời  con chỉ cần Kiều Hòa, ngoài cô   con   ai khác.”
 
Kiều Hòa: “…”
 xin ông, đổi  thích !
Cô  buồn đáp, tiếp tục bước .
 
Nhìn con trai  lóc, sắc mặt  Lý tổng chợt lạnh như băng.
Bà  sang đám vệ sĩ:
“Đi, đưa cô  qua đây cho !”
 
“Rõ!”
Đám bảo tiêu đồng loạt đáp.
 
Chẳng mấy chốc, Kiều Hòa và    bao vây.
Cô lạnh lùng  khẩy:
“Sao? Định cướp dân nữ ?”
 
Đám bảo tiêu chẳng  chẳng rằng, xông lên định kéo Kiều Hòa.
 còn  chạm  một sợi tóc,   Bạc Thời Vụ đá bay.
Chỉ vài giây,   hạ gục  bộ.
Đám vệ sĩ cao to  lượt  sõng soài,  kẻ còn ngất lịm.
 
Kiều Hòa phì :
“Chỉ thế thôi ?
Quý bà đây,  khuyên bà nên thu liễm , kẻo chẳng  c.h.ế.t lúc nào.”
 
Trong thời loạn mà dám phô trương như thế, kéo theo từng thùng vật tư, chẳng khác gì hoàng đế thời xưa.
Nhà họ Lý sớm muộn cũng thành miếng mồi ngon cho kẻ khác, đến lúc đó…
… cướp sạch cũng chẳng oan.
 
Hiện giờ còn  ai dám động  họ là do   dị năng giả.
 khi    lượt thức tỉnh năng lực, dù nhà họ Lý giàu  cỡ nào cũng chẳng chống nổi, đối với bọn liều mạng  cành .
 
Kiều Hòa lạnh nhạt liếc qua  ông  và Lý tổng đang cầm máu.
Cô cùng Bạc Thời Vụ, Lâm Kiều và mấy bé mèo rời .
 
Lý tổng hoảng hốt kêu:
“Mẹ! Sao   giữ cô  ? Cô  là  con thích mà!”
 
Nghe con cưng ,  Lý tổng lập tức dịu giọng:
“Không   cục cưng, cô  cũng  ăn .
Mà theo đuổi con gái    thế .
Yên tâm, đợi con lành vết thương, chúng  sẽ đuổi kịp họ.
Lúc đó  sẽ dạy con cách lấy lòng con gái, chịu ?”
 
Lý tổng nghĩ ngợi,  bóng Kiều Hòa xa dần,  thất vọng:
“Được… nhưng   hứa giúp con theo đuổi  Kiều Hòa nhé.
Cô  là  trong mộng của con,  ,   thế nào cũng  bằng cô .”
 
Mẹ Lý tổng khẽ giật khóe môi, thở dài nặng nề.
“Được ,  ,  nhớ mà…”