Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 168+169: Đồ Ngu Đần - Đường Núi Sụp Lở

Cập nhật lúc: 2025-10-01 10:23:11
Lượt xem: 29

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lý tổng theo bóng lưng Kiều Hòa, hú hét gọi:

“Nữ hoàng đại nhân! Nữ hoàng đại nhân thật sự quá lợi hại, yêu em quá mất!”

 

Lý phu nhân chỉ đỡ trán.

Cậu con trai cưng củ bà thật sự hết t.h.u.ố.c chữa .

Sau vẫn nên tránh xa cô gái 

Hy vọng bao giờ gặp !

 

Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ dẫn theo mấy bé mèo con rời lâu, Lý phu nhân cũng đưa của rời khỏi đó.

Chỉ còn đám t.h.i t.h.ể vô tri của nhà họ Kiều.

 

Kiều Viên đất, thể giật giật như một con giòi.

Tứ chi phế, cô thể trốn, đến cả sức bò về phía nhà cũng .

 

Thật , Kiều Viên cũng chẳng dính dáng gì đến họ nữa.

Tất cả đều tại bọn họ quá yếu… quá vô dụng!

 

Đôi môi run rẩy, nếu miệng rách nát thể , lúc nhất định sẽ mắng to bọn họ là đồ phế vật.

Nhất là Kiều Nhất Mộc, dị năng mà vẫn đ.á.n.h Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ, đúng là phế vật trong đám phế vật!

 

Kiều Viên sắp phát điên.

thể cứ thế mà c.h.ế.t .

Phải sống… sống!!!

Còn báo thù Kiều Hòa!

 

Sao thể đối xử với cô như chứ?

sai gì nào?

Chẳng qua là cô  đáng yêu nên khác yêu mến hơn thôi, chẳng qua là g.i.ế.c mấy con mèo ngu ngốc thôi, chúng mà thấy ghê tởm.

Không g.i.ế.c chúng đúng là tiếc nuối.

 

Mèo của Kiều Hòa đúng là mạng lớn, bảo mèo chín mạng quả sai…

Đừng để cô tìm cơ hội, bằng nhất định g.i.ế.c sạch tám con mèo .

 

Ngay lúc Kiều Viên tuyệt vọng tưởng sắp chết…

bỗng thấy giọng Kiều Nhất Mộc:

“Em… gái…”

 

Rất khẽ, khẽ đến mức cô tưởng lầm.

 

“Anh… cả?”

Kiều Viên tin nổi, lắp bắp gọi.

 

Kiều Nhất Mộc thật sự “chết sống ”?

 

Hắn chậm rãi bò dậy, rút con d.a.o găm cắm giữa n.g.ự.c , sắc mặt tái nhợt vô cùng.

Thở dốc, run rẩy bước đến bên Kiều Viên, bàn tay khẽ vuốt mặt cô, dùng dị năng chữa lành một phần vết thương miệng.

 

Kiều Viên cuối cùng thể rõ:

“Anh cả! Anh chết!”

 

Kiều Nhất Mộc khó khăn :

“Ừ… chết… nhưng cũng chẳng cách cái c.h.ế.t là bao.”

 

“Viên Viên, em thế nào? Anh… xin … để em chịu khổ …”

Trên mặt Kiều Nhất Mộc tràn đầy áy náy.

 

Kiều Viên vui mừng khôn xiết.

Sức lao động của cô trở !

Vẫn còn sống!

Lại còn là một kẻ ngu si chỉ bảo vệ cô !

Ha ha ha!

 

suýt bật nhưng kịp nén , giả vờ lóc nhào lòng , nức nở một hồi mới :

“Không của … tất cả đều do Kiều Hòa… cô thật quá đáng!”

 

“Anh, vết thương của …”

Kiều Viên tỏ vẻ lo lắng.

 

Kiều Nhất Mộc lắc đầu, khẽ an ủi:

“Anh , em mau giúp Nhị Lâm và Tam Sâm cầm máu.

Còn cha thì…”

 

Ánh mắt Kiều Nhất Mộc đau đớn tột cùng, nghiến răng :

“Anh nhất định g.i.ế.c Kiều Hòa! Chính vì cô … cha mới…”

 

Hắn  tiếp .

Dị năng đủ, chỉ cứu Kiều Nhị Lâm, Kiều Tam Sâm và chính .

cha thì…

 

Kiều Viên liền hiểu.

giả vờ đau lòng nức nở, băng bó cho Kiều Nhị Lâm và Kiều Tam Sâm, nhỏ giọng gọi cha .

 

Bộ dạng luyến tiếc…

sợ gọi to quá sẽ khiến Kiều Hòa và Bạc Thời Vụ  , ngay cả cũng dám lớn tiếng.

 

Nhìn Kiều Viên như thế, lòng Kiều Nhất Mộc càng thêm hận Kiều Hòa.

Hắn thề nhất định sẽ khiến cô trả món nợ m.á.u .

 

Quay về hang núi, Kiều Hòa mệt mỏi rã rời.

Cô kiểm tra tình trạng của Kiều Cận, dịu dàng xoa đầu cô bé, khẽ :

“A Cận, báo thù cho con .”

 

“A Phi, con cũng nghỉ ngơi cho .

Đợi các con hồi phục, chúng sẽ tìm A Tư, ?”

 

Thực Kiều Hòa cũng tìm Kiều Tư, nhưng tình hình bên ngoài thực sự khả quan.

Nước lũ dâng cao, căn bản thể tìm.

 

Hơn nữa, theo vị trí Kiều Phi và Kiều Cận miêu tả, chắc chắn cũng ở vùng núi , chỉ là cụ thể nơi nào.

Mà mưa lớn cùng lũ lụt xóa sạch dấu vết mùi hương, khiến hai bé mèo dù nhớ đường cũng thể .

 

Kiều Hòa chỉ thể an ủi chúng bằng cách , mong vết thương của chúng sớm lành.

 

Kiều Phi c.ắ.n răng lo lắng:

[Không A Tư giờ … còn sống chứ?]

 

Kiều Cận buồn bã:

[Chắc vẫn sống, tin A Tư sẽ dễ dàng ‘chầu trời’ !]

 

Kiều Hòa: “…”

Từ “chầu trời” , con học ở ?

 

Kiều Tư quả thật vẫn , vẫn sống .

Chỉ là đang ở nơi nào.

 

Còn gã tiến sĩ áo trắng

Ánh mắt Kiều Hòa dần trở nên lạnh lẽo.

 

Trong phòng thí nghiệm.

Tiếng máy móc vận hành vang lên khe khẽ, ánh đèn trắng nhợt rọi xuống chiếc áo blouse tinh tươm của Tiến sĩ Lâm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-168169-do-ngu-dan-duong-nui-sup-lo.html.]

Hắn tựa lưng ghế, cuốn sổ ghi chép tay đầy những phương trình và công thức hóa học mà Kiều Tư  hiểu nổi…

 

Kiều Tư thầm nghĩ, loài hai chân thật kỳ quái, suốt ngày nghiên cứu mấy thứ dễ c.h.ế.t tế bào não.

Một đống ký hiệu dài ngoằng, chẳng gọi là gì.

 

Tiến sĩ Lâm nhận động tĩnh của Kiều Tư, khóe môi cong, gương mặt trắng lạnh lẽo nở nụ thích thú:

“Nhóc con, ?

Cậu thông minh như , chỉ cần dạy, nhất định sẽ hiểu, đúng ?”

 

Giọng  dịu như nước, đầy mê hoặc.

Kiều Tư rõ bản chất của .

Hắn tỏ hiền hòa chỉ để dụ nhóc để lộ khả năng hiểu tiếng .

 

“Thật , mấy thứ với chẳng dùng .

Nhìn thế giới đổi dữ dội thế , thấy thú vị ?

Nhóc con , trốn ngoài, chăng gặp ai đó?”

Tiến sĩ Lâm đặt cuốn sổ lên bàn thí nghiệm xổm xuống lồng sắt.

 

Trước mặt Kiều Tư là chiếc lồng đặc chế, sức của lớn hơn mèo bình thường, bất thường.

Kết luận của Tiến sĩ Lâm: Kiều Tư tiến hóa.

 

Do thời tiết cực đoan, loài tiến hóa nhanh nhất là động vật chứ con .

Hắn nghiên cứu vô loài và bằng dữ liệu lớn chứng minh động vật biến đổi nhanh hơn con .

Thiên nhiên thật kỳ diệu, chẳng lẽ loài ở đỉnh tiến hóa?

 

Tiến sĩ Lâm dĩ nhiên tin.

Hắn tìm động vật kích thích thế nào mà tiến hóa.

Chỉ cần hiểu , thể cải tạo con

Một sự nghiệp vĩ đại bao!

 

Đôi mắt đen của lóe sáng kỳ dị, hào hứng :

“Nhóc con, gặp con vật con nào đó, ?

Để đoán xem… là chủ của .”

 

Hắn nheo mắt, tươi như hổ đội lốt .

 

Quả thật trúng tim đen.

Kiều Tư tìm Kiều Hòa, nhưng cũng hiểu kẻ cực kỳ nguy hiểm.

c.h.ế.t trong phòng thí nghiệm, nhóc cũng thể kéo  .

Cậu nhóc… tuy còn nhỏ, nhưng bảo vệ .

 

Thấy Kiều Tư chỉ ngủ gà ngủ gật trong lồng, trông chẳng khác mèo bình thường, lúc đến gần nhóc vẫn nhe răng gầm gừ, chỉ hận thể c.ắ.n một phát.

 

Tiến sĩ Lâm thất vọng, thở dài:

“Thôi … ngủ nhóc con.

Chúng còn nhiều thời gian mà~”

Nói xong, kẻ điên yêu khoa học tiếp tục nghiên cứu.

 

Kiều Tư tò mò liếc , thầm nghĩ:

Loài hai chân buồn ngủ ?

 

Một ngày chỉ nghỉ ba bốn tiếng…

Biết ngày đột tử!

Nếu đột tử, chẳng nhóc cứu ?

Nghĩ , hy vọng trong lòng nhóc bừng lên…

 

Bảy ngày , nước lũ dần rút.

Tất nhiên, nhờ sự hỗ trợ của nhà nước.

Nếu họ, lũ còn hoành hành dứt.

 

Điều là mưa ngừng, đột ngột như phép màu trong buổi sớm hôm đó.

 

Khi Kiều Hòa bước khỏi hang núi, cô thấy trong núi nhiều chạy nạn.

Thương thế của Kiều Cận và Kiều Phi cũng khá hơn, tuy thể tự do hoạt động nhưng hơn nhiều.

 

Bạc Thời Vụ trở thành “phương tiện vận chuyển” bằng xương bằng thịt, bế Kiều Phi và Kiều Cận xuống núi.

Suốt đường , Kiều Hòa cảm nhận rõ tâm trạng vẻ vui.

Quả thật, cô thích mèo.

 

lạ ở chỗ, dù thích chúng, đám mèo ghét .

Vì thế Kiều Hòa thử hỏi chúng, chúng bảo đáng ghét, còn định cướp .

 

Kiều Hòa chỉ khổ:

Cướp gì chứ, !

 

Đám nhỏ nghĩ nhiều quá.

Đời cần đàn ông, chỉ cần sống cùng mèo con là đủ.

 

Trái ngược với Bạc Thời Vụ, Lâm Xảo các bé mèo yêu thích.

Chỉ cần bà xoa đầu, bất kể đứa nào cũng tự nguyện cọ tay bà.

Khiến Bạc Thời Vụ ghen tị thôi.

 

Anh bế hai bé thương nhưng chẳng thể vuốt ve đầu chúng.

Tuy , trong lòng bàn tay vẫn cảm nhận sự mềm mại .

 

Đang xuống núi, Lâm Xảo ho khan.

Kiều Hòa liền xuống mặt bà, tươi:

“Nào, bà ơi, để con cõng bà xuống núi.”

 

Lâm Xảo sững , vội lắc đầu:

“Không… cần, bà nặng lắm…”

 

Chưa dứt lời, Kiều Hòa cõng bà lên.

 

Mắt Lâm Xảo đỏ hoe, .

Có lẽ khi cái c.h.ế.t cận kề, thấy việc càng dễ xúc động.

Nếu thể, bà sống tiếp…

bà hiểu rõ cơ thể .

Mong Bạc Thời Vụ sẽ chăm sóc Kiều Hòa thật .

 

“Đi thôi bà, ôm chặt cổ con nhé.”

Nói xong, Kiều Hòa nhanh chân xuống núi.

 

Đám mèo con từng đứa bám theo như những hộ vệ nhỏ.

Còn Bạc Thời Vụ thì chúng chen , tài nào vượt qua đám lông xù .

 

Vừa đến lưng chừng núi, Kiều Hòa chợt thấy phía một nhóm , hình như đang tranh cãi.

 

“Giỏi thì tự xuống !”

 

“Đẩy gì? Mọi đều xuống !

Tất cả tại các , cứ đòi cho đàn bà xuống …”

 

“Trời ơi, tội quá… Thế thì xong , ai cũng xuống nữa…!”

 

Kiều Hòa mặt đổi sắc, tiến lên xem, lông mày lập tức nhíu chặt.

Chuyện chẳng lành chút nào.

 

Đường núi sụp, phía khu vực nguy hiểm.

Có vẻ thử xuống nhưng may gặp nạn.

Loading...