Tái Sinh, Cùng Tám Mèo Con Khuấy Đảo Tận Thế - Chương 210: Lên Đường

Cập nhật lúc: 2025-11-07 11:06:28
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tuy chút tiếc nuối, nhưng Kiều Hòa cũng gì thêm, bởi cô Thẩm Hoài sẽ cùng bọn họ.

Anh còn kẻ thù cần tìm, chắc hẳn cũng nhà cần giúp đỡ.

 

Thẩm Hoài đưa tay xoa đầu Kiều Hòa, mỉm :

“Yên tâm , chắc chắn chúng sẽ còn gặp .

Tin , giác quan thứ sáu của mạnh đấy.”

 

Kiều Hòa gật đầu:

“Được, hãy mang theo chỗ vật tư .

Anh cứu mạng và cả cái đuôi nhỏ của , giờ chúng chẳng gì báo đáp, chỉ thể đưa cho những vật tư cứu mạng thôi.”

 

Nói xong, Kiều Hòa đưa cho Thẩm Hoài một chiếc ba lô leo núi to tướng.

 

Thẩm Hoài nhíu mày:

“Không cần , tự săn bắt, tự tìm vật tư mà….”

 

Bây giờ những vật tư cực kỳ quý giá, thể cứu mạng lúc nguy cấp.

Sao thể tùy tiện nhận .

Hơn nữa, cứu họ vì ham vật tư, là cảm thấy duyên nên mới tay giúp đỡ.

 

Thế nhưng túi vật tư vẫn Kiều Hòa cố chấp nhét tay .

“Không , nhất định mang theo!”

 

“Đây là tấm lòng của chúng , xem đúng , cái đuôi nhỏ?”

Kiều Hòa dùng cùi chỏ chọc Bạc Thời Vụ.

 

Bạc Thời Vụ: “…”

 

Những lời sến súa thế , .

thấy ánh mắt mong chờ của Kiều Hòa, đành cứng “Ừ” một tiếng.

 

Thẩm Hoài nổi hết da gà, bất đắc dĩ :

“Được , tiểu Kiều Hòa, tấm lòng của em sẽ nhận.

Còn Bạc, miễn cho !”

 

Sau đó, Thẩm Hoài mang theo túi vật tư cửa.

Anh đầu Kiều Hòa, đôi mắt lấp lánh ánh sáng rực rỡ như viên bảo thạch tuyệt .

 

đây! Tiểu Kiều Hòa!”

Anh cất tiếng gọi.

 

Mái tóc bạc trắng theo gió bay phấp phới, nụ rạng rỡ.

 

Kiều Hòa khẽ đáp:

“Tạm biệt nhé!”

 

Thẩm Hoài rời .

 

Lâm Xảo khẽ thở dài cảm khái:

“Đứa nhỏ thật ,

Không nhà lo lắng  nữa.”

 

Kiều Hòa nghĩ thầm, chắc là sẽ chứ.

hề ghen tỵ, bởi giờ cô cũng gia đình của riêng .

 

, bà bà, con chuyện quan trọng với bà.”

Kiều Hòa nghiêm giọng.

 

Chuyện về gian và Huyết Ngọc, cô vẫn kể cho Lâm Xảo.

Sau trận sinh tử , cô quyết định giấu diếm nữa.

, khi lên đường, cô rõ ràng.

 

Thấy vẻ mặt nghiêm túc của Kiều Hòa, Lâm Xảo hoảng loạn, nhưng nhanh lấy bình tĩnh.

Đường đến đây, cho dù Kiều Hòa bảo bà rời cũng .

Giờ sức khỏe bà lên nhiều, đ.á.n.h với một gã trai khỏe mạnh chắc cũng sẽ khiến chạy mất dép.

 

Lâm Xảo gật đầu nghiêm túc:

“Con , bà đây.”

 

Kiều Hòa hít sâu một :

“Trước đây, con giấu bà và cái đuôi nhỏ một vài chuyện…

Thật con gian riêng, trong đó chứa nhiều vật tư.

Mấy bé mèo con cũng thức tỉnh dị năng, nhưng con từng kể với bà.

Giờ con giấu nữa. Thực vật tư của chúng đủ để sống , nhưng nếu bà cùng con, thể sẽ gặp nhiều nguy hiểm hơn.”

 

“Còn cả cái đuôi nhỏ nữa.

Con định cùng mấy bé mèo tìm Kiều Tư, đó là bé mèo cuối cùng con vẫn tìm thấy.

Từ chỗ Kiều Phi và Kiều Cẩn, con ít tin tức.

Cái tổ chức thí nghiệm động vật chắc chắn loại tử tế.

Bọn chúng thậm chí còn thể dự đoán thiên tai, xây dựng phòng thí nghiệm ngầm từ khi Địa ngục Cực Nhiệt xảy .

Khi lũ lụt đến, thể chúng di chuyển.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-210-len-duong.html.]

bọn con chỉ thể theo manh mối .

Đường phía chắc chắn đầy nguy hiểm, thậm chí thể mất mạng…”

 

Giọng Kiều Hòa trầm xuống:

“Nếu bà và cái đuôi nhỏ  , con sẽ chia cho hai một phần vật tư, đó sẽ tìm nơi an cho hai .”

 

Chưa kịp hết, Lâm Xảo đỏ mắt ngắt lời cô:

“Con bé , gì thế! Dù là núi đao biển lửa, bà cũng theo con đến cùng!”

 

Lâm Xảo gần như rơi nước mắt.

Bà còn tưởng Kiều Hòa đuổi , hóa .

 

Nguy hiểm thì ?

Mạng của bà vốn chẳng đáng gì, chính Kiều Hòa kéo bà khỏi vực sâu tuyệt vọng, để bà sống vui vẻ đến hôm nay.

 

“Bà chỉ sợ vướng chân con thôi, bà năng lực gì…”

Lâm Xảo khẽ thở dài.

“Nếu bà cũng dị năng thì mấy, ít còn giúp con.”

 

Kiều Hòa mỉm :

“Không bà ơi, dị năng thì còn bọn con.

Giờ dị năng cũng nhiều .”

 

Điều quan trọng nhất vẫn là đối phó thiên tai.

Sau dịch bệnh, chẳng còn những t.h.ả.m họa nào đang chờ đợi phía .

Động đất, băng giá, mưa a-xít…

Tất cả đều là ẩn .

 

Kiều Hòa chuẩn đầy đủ.

Vật tư gì, cô đều hết.

 

Kiều Ẩn nắm tay Lâm Xảo, nghiêm túc :

“Bà đừng sợ, chúng con sẽ bảo vệ bà!”

 

Lâm Xảo bé con cho tan chảy, mấy bé mèo khác cũng bà bằng ánh mắt tròn xoe dễ thương.

Bà xúc động :

“Cảm ơn các bảo bối của bà…”

 

Kiều Hòa sang Bạc Thời Vụ, còn kịp mở miệng thì ánh mắt của cho nghẹn lời.

Đó là ánh mắt kiên định.

Bất kể cô gì, cũng sẽ rời .

 

Bạc Thời Vụ chỉ khẽ :

thu dọn hành lý.”

 

Kiều Hòa lắc đầu, kéo tay :

“Không cần , chúng mang cả biệt thự theo .”

 

Bạc Thời Vụ ngạc nhiên:

“Mang… cả biệt thự theo?”

 

Kiều Hòa chớp mắt:

~ Căn biệt thự cực khổ lắm mới mua , mang theo thì tiếc quá.

ban ngày ồn ào , chờ đến tối hẵng .”

 

Bạc Thời Vụ gật đầu:

“Được, em.”

 

Đêm xuống.

Cả nhóm căn biệt thự, Kiều Hòa nắm bàn tay mũm mĩm của Kiều Ẩn, chuẩn thu cả căn biệt thự gian của nhóc.

 

Dù Huyết Ngọc cũng thể chứa đồ, nhưng Kiều Hòa thử, nó đủ lực để chứa cả căn biệt thự.

Chỉ năng lực gian của Kiều Ẩn mới điều đó.

Huyết Ngọc chỉ như một kho chứa, sức mạnh thực sự.

 

Thấy xung quanh ai, Kiều Ẩn liền thu biệt thự gian của .

Rất dễ dàng, chẳng tốn chút sức nào.

 

Lâm Xảo trợn tròn mắt mảnh đất trống mặt, sững sờ nên lời.

Đây chính là sức mạnh của gian ?

Thật sự quá kinh khủng!

 

Bạc Thời Vụ cũng chấn động,  ngờ năng lực gian mạnh đến .

Quả nhiên, thể để khác .

Nếu phát hiện, với sự hiếm của dị năng gian, Kiều Hòa chắc chắn sẽ gặp nhiều rắc rối.

 

Sau khi thu biệt thự xong, chỉ mang theo vài ba lô nhỏ, trông bình thường, tránh gây chú ý.

Dù rằng họ một bà lão, vài bé mèo, và một đứa bé con...

Đội hình đường đủ “gây chú ý” .

 

ít nhất, nên để khác nghĩ rằng họ vật tư.

Nếu , chắc chắn họ sẽ trỏe thành mục tiêu.

Loading...