Nhiệt độ bên ngoài nóng đến mức khủng khiếp.
Chỉ từ ngoại ô chạy đến chỗ của Kiều Hòa thôi, ba họ mệt rã rời, mặt trắng bệch, môi khô nứt toác.
Ba gã đàn ông nép bóng một gốc cây lớn ngay biệt thự của Kiều Hòa.
May mà cây , nếu thì trong cái thời tiết gần 55℃ như , bọn họ chắc chắn ngất xỉu mất.
Kiều Nhị Lâm thở hổn hển, gấp gáp :
“Anh cả, thật sự quỳ xuống xin Kiều Hòa ?”
“Nó đúng là quá quắt!
Sao đứa em gái như nó chứ!”
Kiều Nhị Lâm tức đến mức nghiến răng, trong lòng tràn ngập oán khí với Kiều Hòa.
Ngay lập tức, hệ thống Bỏ Mặc vang lên trong đầu Kiều Hòa, giọng máy móc ngừng nhắc:
【Kiều Nhị Lâm oán khí +1+1+1……】
Kiều Hòa bật , đến khóe mắt cong lên.
Cô thấy Bạc Thời Vụ khẽ :
“Họ đều đến , cô Kiều, tiếp theo cô định thế nào?”
Kiều Hòa nheo mắt, môi nhếch lên:
“Để bọn họ chờ .”
Bạc Thời Vụ khẽ :
“Hợp lý.”
Ai bảo đây nhà họ Kiều đối xử tệ bạc với Kiều Hòa như thế.
Anh cảm thấy để mấy gã đó phơi nắng khổ sở bên ngoài một lúc cũng đáng.
Thế là Kiều Nhất Mộc rút điện thoại gọi liên tục cho Kiều Hòa.
bên cô chẳng thèm bắt máy.
Gọi đến phát bực, Kiều Nhất Mộc cuối cùng gào lên:
“Kiều Hòa! Có ở nhà ?
Chúng đến , mau đây!
với Kiều Nhị Lâm, Kiều Tam Sâm đều tới để xin .
Cô bọn cũng !”
Kiều Nhất Mộc nghiến môi, đường quai hàm căng chặt, trông rõ là cực kỳ khó chịu.
Bên trong, Kiều Hòa nhận cả đống điểm oán khí từ Kiều Nhất Mộc gửi sang.
Cô vui vẻ ăn dâu tây vuốt ve cái đầu lông xù của Kiều Cúc, híp mắt:
“Chuẩn luôn, dâu tây ngọt tuyệt vời.”
“Cái đuôi nhỏ, ăn ?”
Cô chớp mắt Bạc Thời Vụ, tinh nghịch hỏi.
Anh cong môi nhạt:
“Ăn.”
Hai cứ thế sofa, hưởng máy lạnh mát rượi, nhâm nhi dâu tây.
Mấy bé mèo con cũng lười biếng vô cùng, đuôi ve vẩy nhè nhẹ.
Kiều Cúc còn thoải mái phát tiếng gừ gừ trong lòng bàn tay của Kiều Hòa.
Trong khi đó, ba em nhà họ Kiều ngoài thì khổ sở đến mức gần như chịu nổi.
Nóng đành, chẳng giọt nước nào.
Tệ hơn, Kiều Hòa trả lời tin nhắn, máy, cũng chẳng đáp lời.
Bọn họ thậm chí còn chắc cô ở trong biệt thự .
Kiều Tam Sâm nhíu mày:
“Có khi nào nó đang ở tầng hầm ngủ say, thấy tiếng chúng ?”
Kiều Nhất Mộc im lặng một lúc, nhỏ giọng đáp:
“Có thể… nhưng mà giờ ?
Nhị Lâm, ý thế nào?”
Kiều Nhị Lâm vốn nóng tính, liền gằn giọng:
“Tất nhiên là xông thẳng .
Nể mặt quá đáng !
Không oai nó coi thường thật.
leo tường , cho nó một trận, bắt nó giao hết vật tư .”
Kiều Tam Sâm lập tức cau mày:
“Một, trong tường lưới điện, .
Hai, thái độ của quá tệ, em chắc chắn sẽ tha thứ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-cung-tam-meo-con-khuay-dao-tan-the/chuong-73-ba-con-cuu-nho-vat-long-that-suong.html.]
“Tha thứ cái quái gì?
Chẳng lẽ đây phơi nắng, còn quỳ gối cầu xin nó nhục mạ ?”
Kiều Nhị Lâm tức đỏ mặt, như quả bóng sắp nổ tung.
Kiều Tam Sâm thở dài:
“Anh hai, tính khí sửa thì sẽ còn chịu thiệt nhiều lắm.”
Kiều Nhị Lâm chẳng hề tỉnh ngộ, trong đầu chỉ một suy nghĩ:
Mọi thứ đều thuộc về , kể cả vốn xứng đáng cũng cướp lấy.
Hắn hét toáng lên:
“Kiều Hòa! Mở cửa cho ngay!”
Kiều Tam Sâm: “……”
Hắn dự đoán chuyến sẽ vô ích.
Kiều Nhất Mộc vội kéo Kiều Nhị Lâm , trầm giọng:
“Đừng hét nữa. Thôi, chúng về thôi.”
Kiều Nhị Lâm trừng mắt:
“Cái gì? Về? Khó khăn lắm mới đến tận đây, về?
Nếu hôm nay bắt Kiều Hòa quỳ xuống cầu xin, thì mang họ Kiều nữa!”
Kết quả là Kiều Hòa nhận thêm một mớ oán khí mới tinh.
Cô đến mức khóe miệng suýt lệch, bởi vì oán khí chính là điểm cảm xúc.
Mà thứ thể đổi lấy đủ loại phần thưởng từ hệ thống.
Đặc biệt, cảm xúc tích đủ còn thể đổi sang vật tư.
Ngoài quà từ hệ thống, cô thể mua bất cứ thứ gì cô cần, chỉ cần đủ điểm là .
Thế nên, Kiều Hòa cực khéo kéo ba con “cừu nhỏ” đến tận cửa.
Không vặt lông bọn họ thì phí quá!
Cô đồng hồ, thấy cũng đến lúc .
Thế là, cô dậy, bước cửa sổ tầng hai.
Cô cầm điện thoại gọi cho Kiều Nhất Mộc, ba con cừu phía .
Kiều Nhất Mộc thấy là Kiều Hòa gọi đến, lập tức bắt máy, cuống quýt:
“Kiều Hòa! Cuối cùng cũng chịu ! Cô ở thế?”
Cô vui vẻ :
“Ngẩng đầu lên , ở tầng hai .
Ngại quá, điện thoại để chế độ im lặng, thấy gọi.”
Điện thoại để loa ngoài, nên cả Kiều Nhị Lâm lẫn Kiều Tam Sâm đều rõ.
Ai cũng đó chỉ là cái cớ.
Cô cố tình chơi khăm họ thôi!
Kiều Nhị Lâm giọng Kiều Hòa liền nổi trận lôi đình, định mở miệng mắng thì Kiều Tam Sâm nhanh tay bịt .
Hắn trợn tròn mắt, như nổ tung:
“Ưm ưm ưm...?”
Kiều Hòa bật :
“Mấy đang gì thế?
À Kiều Nhị Lâm, gì ?
Có là quỳ xuống dập đầu, xin ?”
Kiều Nhị Lâm đỏ bừng cả mặt, trong đầu là ý nghĩ g.i.ế.c c.h.ế.t cô em gái .
Dám chuyện với như thế ?
Cô tư cách gì chứ?
Kiều Nhất Mộc trầm giọng:
“Kiều Hòa, bọn đến đây, thành ý rõ .
Nói , rốt cuộc cô thế nào, mới chịu đưa vật tư cho bọn ?”
Kiều Tam Sâm vẫn im lặng.
Thật hiểu , gần đây mới nhận thấy vì Kiều Hòa căm hận nhà họ Kiều đến .
Bởi vì giờ, bọn họ thật sự đối xử quá tệ với cô.
Nghĩ đến đó, lấy mặt mũi để đối diện với Kiều Hòa, nhưng vẫn buộc đến đây.
Chỉ , Viên Viên mới thể tiếp tục cầm cự.
Trong cái nóng kinh khủng , nếu em gái chuyện gì, sẽ hối hận cả đời vì bản vô dụng.
Kiều Hòa khẽ , giọng châm chọc:
“À, thì dễ thôi.
Mấy các cứ quỳ xuống đất, dập đầu với một cái nhé~”