Mấy ngày , vì Quách thị bận rộn đối phó với vị tướng quân họ Ngũ mà bà thời gian đến gây phiền phức cho Tô Lưu Nguyệt.
Tô Lưu Nguyệt những ngày tháng tự do thoải mái như , chỉ là những thứ gửi đến viện của cô ngày càng cắt xén nghiêm trọng hơn.
Sáng sớm hôm nay, khi Nhĩ Tư lấy bữa sáng cho Tô Lưu Nguyệt, cô nàng tức đến nỗi bước chân nhanh như gió, thẳng phòng của Tô Lưu Nguyệt, đặt mạnh khay thức ăn lên bàn, nghiến răng : “Nhìn !
Đây là cách mà họ đối xử với chủ nhân trong nhà ?!
Hai miếng bánh bao nguội ngắt và cứng như đá, một bát cháo còn loãng hơn nước, và một đĩa dưa muối lộn xộn mà chỉ hầu mới ăn.
Những thứ thậm chí lợn cũng ăn!
Nô tỳ cãi lý với ở nhà bếp, họ còn trách mắng nô tỳ đến muộn, bảo qua giờ ăn sáng , cái để ăn là may lắm .
Hôm nay cô chủ chẳng chỉ dậy muộn chút xíu thôi !
Lục tiểu thư ngày nào cũng ngủ đến tận giữa trưa mới dậy, thấy họ gì chứ!”
Nhĩ An đĩa thức ăn bàn, mím môi : “Cô nương của chúng thể so sánh với Lục tiểu thư, Lục tiểu thư cha và yêu thương, thấy cô ngày nào cũng dậy muộn, họ còn đặc biệt cho thiết lập một nhà bếp nhỏ ngay trong viện của cô .
là bắt nạt cô nương chúng vì chống lưng.”
Nhĩ Tư tức đến nỗi hai tay chống hông, giậm chân liên tục để kiềm chế cơn giận sắp bùng nổ trong lòng, “Nô tỳ cũng thèm so với Lục tiểu thư nữa, cô nương của chúng còn đối xử tệ hơn cả những cô nương con của , sắp… sắp đối xử bằng cả hầu !
Nếu đây là nhà của cô nương, nô tỳ đập luôn đĩa đồ ăn heo đầu lũ khốn nạn !”
Tô Lưu Nguyệt từ phòng trong bước , Nhĩ Tư với vẻ cợt, thèm khay thức ăn một cái, : “Em tức giận vì bọn khốn đó mà tổn hại đến bản thì đáng .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-133.html.]
Gói những món ăn , lát nữa mang cho trẻ con lang thang phố ăn .
Ta ngoài, đường ăn gì đó cũng .”
Bây giờ cô trong tay tiền thưởng từ hai vụ án lớn mà Chu Vân Khắc trả, cũng xem như là một tiểu phú bà , ăn gì chẳng ?
Sau khi Mãn Nhất Phương của cô khai trương, kho bạc nhỏ của cô sẽ càng phình to, cớ gì sắc mặt của nhà họ Tô mà chịu thiệt?
Nhĩ Tư lập tức bĩu môi : “Hừ, nếu bọn họ cô nương của chúng là mà cả Lục Thiếu Doãn cũng để mắt đến, chỉ sợ họ sẽ dọa đến vỡ mật!”
Tô Lưu Nguyệt mỗi khi điều tra vụ án đều mang theo Nhĩ Tư và Nhĩ An, nên bây giờ họ cũng giống như Vân thị và khác, nghĩ rằng Tô Lưu Nguyệt đang giúp đỡ Lục Thiếu Doãn.
Tô Lưu Nguyệt bật cô nàng một cái, : “Được , đừng tức nữa, chuẩn ngoài thôi.”
Có lẽ vì phá hai vụ án lớn, những ngày gần đây, Tân Kinh yên bình, nhiều vụ án xảy nhưng Tô Lưu Nguyệt đến xem, đều là án mạng.
Tô Lưu Nguyệt vẫn thói quen dạo quanh Kinh Triệu Phủ mỗi ngày.
Sau khi chuẩn xong, Tô Lưu Nguyệt dẫn theo Nhĩ Tư và Nhĩ An đến cổng lớn.
Tuy nhiên, khi đến sân, một giọng ngọt ngào nhưng đầy mỉa mai vang lên, “Tam tỷ tỷ, hôm nay ngoài ?
Mẫu khi tam tỷ tỷ trải qua một c.h.ế.t hụt, tính tình cũng trở nên hoang dã hơn nhiều, quả đúng là như .
Trước đây tam tỷ tỷ lo lắng cho việc hôn nhân của như thế, còn tưởng tam tỷ tỷ ngoan ngoãn hơn , giờ xem , tam tỷ tỷ còn tệ hơn nữa.”
Đó là giọng của Tô Nhược.
Từ khi chính thức đính hôn với nhà họ Trịnh, cô còn giả vờ nữa, mỗi khi gặp Tô Lưu Nguyệt đều thể hiện rõ vẻ kiêu ngạo, như sợ Tô Lưu Nguyệt ghen tị với .