TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-09-09 00:40:53
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau tiếng gọi của Tô Lưu Nguyệt, những trong hàng ngũ vốn đang buồn chán vì còn nước uống, đột nhiên phấn khởi trở .

Thực , họ ngửi thấy một mùi thơm ngọt ngào mới lạ trong khí, như thể mật ong nướng qua, quyến rũ, và họ bắt đầu đoán rằng lẽ một loại bánh mới .

Nhiều rời khỏi hàng ngũ, giờ vội vã chạy về, bẽn lẽn biện hộ rằng họ định bỏ , chỉ là xem hàng đến thôi.

cũng một , khi dừng bước, mặt hiện lên vẻ do dự, nhưng cuối cùng vẫn rời .

Tô Lưu Nguyệt cũng bận tâm đến họ, dù đời , ai ai cũng yêu tiền bạc, bánh ngọt của cô cần yêu thích, chỉ cần phần lớn quan tâm là đủ để tổ chức một bữa tiệc ăn mừng !

Điều khiến Tô Lưu Nguyệt và nhóm của cô phấn khởi hơn là phần lớn những đánh giá bánh bông lan giòn đều phản hồi , đúng như dự đoán ban đầu của cô, thậm chí còn hơn cả món mochi.

Mặc dù mochi hương vị mới lạ và ngon miệng, nhưng mỗi chiếc chỉ nhỏ bằng nửa lòng bàn tay, bên trong rỗng, đủ để no bụng, chỉ thể coi như một món ăn vặt nhỏ, ăn chơi trong lúc rảnh rỗi.

Món ăn vặt nhỏ như thế thích hợp hơn với những khách hàng điều kiện, vì họ lo lắng về bữa chính, thậm chí ăn quá nhiều thể còn khiến họ mất hứng với bữa chính.

Mochi với kích thước nhỏ, hương vị mới lạ thỏa mãn nhu cầu của họ.

điều kiện giàu cũng chỉ là thiểu , phần lớn mua vẫn là những bình thường đang bươn chải trong xã hội.

Họ nhiều tiền để mua những món ăn vặt nhỏ, do đó, bánh bông lan giòn với kích thước lớn, no bụng hơn sẽ đáp ứng nhu cầu của họ hơn.

Bánh bông lan giòn lớn bằng lòng bàn tay, một chiếc đủ để no cho một phụ nữ sức ăn nhỏ, thưởng thức hương vị thơm ngon thể thế bữa chính, quả là món bánh lý tưởng!

Hơn nữa, giá của bánh bông lan giòn cũng đắt, chỉ tám văn tiền một chiếc. Ở kinh thành , một chiếc bánh bao trắng hương vị gì cũng ba bốn văn tiền !

Thêm vài văn tiền là thể ăn một chiếc bánh thơm ngọt, vỏ ngoài giòn tan, bên trong mềm mịn, phần lớn đều hài lòng!

, mới lò, bánh bông lan giòn bán đắt như tôm tươi, chen mua, trong bếp, tiểu sư phụ Tống và Tiết Uyển Linh bận rộn đến nỗi thời gian nghỉ ngơi, cả ngày việc, Tiết Uyển Linh vốn nuông chiều từ nhỏ, nay chỉ còn bẹp ghế, mặt mày nhăn nhó.

Hai tỳ nữ cận của cô là Tuyết Châu và Tuyết Mai lo lắng cho cô, hai bên bóp vai cho cô.

Tô Lưu Nguyệt bước bếp, liền thấy bộ dạng mệt mỏi của Tiết Uyển Linh, nhịn , tiếc lời khen ngợi: “Hôm nay vất vả cho Uyển Linh , cô !”

Nói xong, cô sang tiểu sư phụ Tống, cũng nở một nụ , “Tiểu sư phụ Tống cũng vất vả !”

Tiết Uyển Linh vốn thích khác khen ngợi, đặc biệt là từ mà cô ngưỡng mộ nhất – biểu tỷ của .

Mặt cô tỏ vẻ vui, cuối cùng vẫn chọn cách nũng: “Biểu tỷ, hôm nay tay em mỏi đến nỗi như hai sợi bún mềm, đau đến nhấc lên nổi.”

Tô Lưu Nguyệt xót xa buồn , bước tới mát xa cho cô vài cái, thấy cô nhắm mắt tận hưởng, : “Tối nay đến phòng , sẽ mát xa cho em kỹ lưỡng, sáng mai dậy sẽ .”

Cô thường xuyên công việc , tay chân quen với cường độ cao hơn bình thường, hôm nay chẳng qua là nhiều hơn bình thường mà thôi.

Tiết Uyển Linh lập tức tít mắt: “Cảm ơn biểu tỷ!”

Tuyết Châu tò mò liếc ngoài, “Biểu tiểu thư, nô tỳ thấy khách ít hẳn , trời còn tối mà?”

Tô Lưu Nguyệt bất lực nhún vai, “Mochi và bánh bông lan giòn đều bán hết, mời thêm khách cũng còn cách nào.”

Tuy nhiên, việc bán hết bánh sớm thế khiến những khách hàng mua hôm nay tiếc nuối, bánh hết, ai nấy đều cam lòng, ngừng hỏi thăm, nhiều còn sẽ đến sớm hơn để xếp hàng ngày mai.

Danh tiếng của tiệm Mãn Nhất Phương chính thức lan rộng trong ngày khai trương đầu tiên!

Tuyết Châu kinh ngạc đến há hốc miệng, “Ôi trời ơi, bánh bông lan giòn thì , nhưng chúng tới… tới năm sáu nghìn cái mochi mà, thể bán hết ?”

Chúng việc cật lực suốt cả đêm mà! Kiếm bao nhiêu tiền đây!

Tô Lưu Nguyệt mỉm : “Đây mới chỉ là bắt đầu thôi, những ngày tới, khách hàng sẽ chỉ đông hơn, sẽ vất vả hơn một chút, khi qua giai đoạn bận rộn nhất, sẽ mời một bữa tiệc lớn!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-203.html.]

May mắn là cô dự kiến , ngay từ đầu huấn luyện Nhĩ Tư, Nhĩ An, Tuyết Châu và Tuyết Mai cách hai loại bánh , nếu ngày đêm liên tục, ai cũng chịu nổi, phiên thì hơn nhiều.

Ngày mai, cô dự định cho Nhĩ Tư và Nhĩ An bếp giúp đỡ, còn Tuyết Châu và Tuyết Mai sẽ thế công việc của Nhĩ Tư và Nhĩ An.

May mắn là tiểu sư phụ Tống vốn quen với công việc , quen với cường độ công việc cao như .

Tuy nhiên, nếu danh tiếng của tiệm Mãn Nhất Phương càng lớn, thu hút càng nhiều khách, thì hiện tại cũng đủ.

Lúc đầu, cô rõ tiệm Mãn Nhất Phương mới khai trương thể thành công vang dội như , giờ thì cô suy nghĩ kỹ về việc sắp xếp trong tương lai.

Tô Lưu Nguyệt định cho về nghỉ sớm, thì bên ngoài đột nhiên vang lên giọng của A Đại, “Chủ tiệm!

tìm!”

Nghe giọng , còn khá kích động.

Tô Lưu Nguyệt vội bước ngoài, khỏi bật .

Người đến, hóa là Lộ Doãn và Phùng Đại Lực, cả hai họ còn mặc trang phục công vụ, trông oai vệ, ngạc nhiên khi A Đại kích động như .

Tô Lưu Nguyệt bước tới : “Sao các đến đây?”

Lộ Doãn còn kịp mở miệng, Phùng Đại Lực vội : “Chúng hôm nay là ngày tiệm của Tô tiểu lang tái khai trương, định đến ủng hộ !

Đáng tiếc hôm nay bận nhiều việc, thể rời , mãi đến khi xong việc mới thể đến!”

Vừa , xung quanh, bất ngờ thốt lên: “Tô tiểu lang, thấy khách ?

Chẳng lẽ tiệm của tái khai trương?

Có cần ngày mai dẫn vài tới giúp quảng cáo …”

Chưa hết câu, Lộ Doãn bực tức gõ đầu một cái, “Cậu thấy tiệm hết bánh ngọt ?

Rõ ràng là bánh ngọt bán hết , nên còn khách!

Cái đầu heo của , ngoài đừng của Kinh Triệu phủ nữa!”

Tô Lưu Nguyệt bật họ, : “Biết các sẽ đến, giữ cho các .

Ngày mai sẽ cho chọn một giỏ bánh ngọt gửi đến Kinh Triệu phủ để cảm ơn các .

Nghe mấy ngày nay các đang thẩm vấn Ngưu Hưng Bang, tình hình thẩm vấn thế nào ?”

Ngưu Hưng Bang là hung thủ trong vụ án sát hại kỹ nữ mà họ bắt vài ngày .

“Chuyện nhỏ, Tô tiểu lang hôm đó ép nhận tội tất cả các vụ án, chúng thẩm vấn thì gì khó ?”

Phùng Đại Lực buồn bã xoa chỗ Lộ Doãn đánh đau, bĩu môi : “Lúc đó nhà phủ Tây Hầu đuổi ngoài, sống cuộc sống phiêu bạt, các gia đình quyền quý ở kinh thành đắc tội với phủ Tây Hầu, ai dám thuê , ép cha rời khỏi Tân Kinh.

họ thể ?

Đất đai của tổ tiên quan triều chiếm đoạt, thể về nông dân, cha Ngưu Hưng Bang rời khỏi kinh thành cũng chỉ để tìm công việc khác ở nơi khác.

Không ngờ vì nơi nương tựa, tiền bạc, rời khỏi Tân Kinh lâu qua đời, bao lâu , cha cũng mất, lúc đó Ngưu Hưng Bang mới mười một mười hai tuổi, may mắn một gánh xiếc ngang qua thấy thương tình, nhận công.

Hắn , kỹ năng hóa trang của học từ gánh xiếc đó.” Tô Lưu Nguyệt mà chân mày nhíu .

Người đáng hận tất chỗ đáng thương, gì lạ khi chuyện trở thành tâm ma của , khiến tâm lý biến dạng đến .

Phùng Đại Lực ngừng một lát, đột nhiên với vẻ bí ẩn: “Tô tiểu lang, đoán xem, Ngưu Hưng Bang đây đột nhiên biến mất một năm là ?”

Loading...