TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 332
Cập nhật lúc: 2025-10-07 07:10:37
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giọng thật quen thuộc.
Tô Lưu Nguyệt ngay lập tức cau mày theo phản xạ.
Trong mắt Chu Vân Khắc hiện lên một tia chán ghét, nhưng ý định dừng bước, vẫn tiếp tục dẫn Tô Lưu Nguyệt tiến về phía .
“Các thấy gì ?”
Giọng nữ đó lập tức trở nên uất ức và giận dữ hơn.
Tiếp theo đó là tiếng bước chân dồn dập cùng tiếng kêu gấp gáp của một đám hầu: “Trân Ninh Quận chúa, đây là trong cung, tuyệt đối vô lễ như !”
“Đồ khốn nạn, đây là cung của cô cô , cô cô còn vô lễ, các ngươi tư cách gì mà !”
Giọng nữ đó nghiến răng quát lên, “Tất cả tránh … Biến ngay!”
Trong lúc , Trân Ninh Quận chúa, Trần Thi Nhã chạy đến mặt Tô Lưu Nguyệt và Chu Vân Khắc, chắn đường họ.
Đôi mắt nàng đỏ rực chằm chằm Chu Vân Khắc, “Biểu ca, thấy gọi ?
Sao trở nên lạnh lùng như !”
Nói xong, nàng thấy hai tay hai đang nắm chặt mặt, tự chủ mà c.ắ.n chặt môi.
Chu Vân Khắc lạnh lùng nàng, giọng còn lạnh hơn cả vẻ mặt, “Ngươi ở đây?”
Theo lý mà , nàng nên mặt trong tình huống hôm nay.
Nhìn thấy ánh mắt của biểu ca dành cho , Trần Thi Nhã càng thêm uất ức.
Mặc dù đây biểu ca cũng dành cho nàng vẻ mặt gì, nhưng giọng điệu khi chuyện với nàng cũng đến mức xa cách như bây giờ.
“Là cô cô gọi đến, đêm qua cung để ở bên cô cô một đêm.
Biểu ca, mặc dù bây giờ cưới Thái tử phi, nhưng Thái tử phi là Thái tử phi, nhà là nhà.
Cô cô , từ khi cưới Thái tử phi, càng trở nên lạnh nhạt với cô cô, cô cô buồn.”
Trần Thi Nhã giận dữ liếc Tô Lưu Nguyệt một cái, : “Chàng lạnh nhạt với và Hữu Vũ thì thôi , nhưng nên đối xử với cô cô như .
Chẳng lẽ… chẳng lẽ biểu tẩu gì với ?”
Lần , khi biểu ca giam Hữu Vũ địa lao của Kinh Triệu phủ, cho ngoài.
Hữu Vũ từ lâu là bảo bối của cha , cha vì chuyện đó mà lo lắng yên.
Tuy nhiên, thời gian đó, cha nàng khắp nơi mà biểu ca thể đến nhưng gặp biểu ca, nàng chỉ Kinh Triệu phủ xem tình hình của Hữu Vũ, nhưng .
Cuối cùng, họ chỉ thể nhờ cậy đến cô cô, nhưng quan trọng cô cô gửi bao nhiêu lời nhắn, biểu ca cũng chịu gặp mặt cô cô một .
Hoàng Thượng – Cậu của nàng… xưa nay bao giờ bênh vực cho nhà họ Trần, rằng Hữu Vũ giam giữ trong Kinh Triệu phủ vì lý do gì, còn gọi cha nàng cung và mắng cho một trận, bắt cha nàng xin tất cả các quyền quý trong triều
đình mặt triều. Cha nàng mất mặt vô cùng.
Mãi đến một tháng , Hữu Vũ mới thả , nhưng chỉ còn nửa mạng sống, đúng nghĩa là!
Nghe lời Hữu Vũ kể , trong địa lao của Kinh Triệu phủ, sống bằng c.h.ế.t, cả tháng ăn một bữa no, khi thả , còn đ.á.n.h một trăm roi.
Đến nay, Hữu Vũ vẫn còn ở nhà thể xuống giường. Tô Lưu Nguyệt nàng xong, khỏi bật .
Rõ ràng là nàng đang rằng nàng nàng mặt Chu Vân Khắc.
Chỉ là, nàng còn kịp gì, đàn ông bên cạnh lạnh lùng một tiếng, : “Ta đối xử với mẫu hậu thế nào, cần ngươi bận tâm, Thái tử phi của , ngươi càng tư cách phán xét.
Xem , hình phạt đây dành cho ngươi vẫn còn quá nhân từ, mới khiến ngươi trời cao đất dày thế .”
Nghe biểu ca nhắc đến Hữu Vũ, sắc mặt Trần Thi Nhã lập tức trở nên cứng đờ.
Chỉ cần nhớ cảnh Hữu Vũ khiêng khỏi Kinh Triệu phủ với nửa th*n d*** đẫm máu, Trần Thi Nhã thực sự dọa sợ.
Chỉ trong khoảnh khắc nàng ngẩn ngơ, Chu Vân Khắc dẫn Tô Lưu Nguyệt bước cung Trường Xuân.
Trần Thi Nhã một lúc lâu, đầy oán hận theo bóng lưng của Tô Lưu Nguyệt, bước nhanh theo .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-332.html.]
Trong phòng chính của cung Trường Xuân, nhiều sẵn.
Hoàng hậu ở ghế chính, bên bên là hàng loạt phi tần lộng lẫy của hậu cung, còn bên bên trái là một nhóm thiếu niên tuấn tú, khí chất đầy .
Tô Lưu Nguyệt chỉ lướt qua nhận , trong đó Chu Cảnh Thành, Lương Vương mà nàng từng gặp đây.
Có vẻ như hàng ghế đó đều là của Chu Vân Khắc.
Lương Vương như thường lệ vẫn mang dáng vẻ ph*ng đ*ng, thấy Tô Lưu Nguyệt, liền huýt sáo, chậc chậc tán thưởng:
“Tân tẩu tẩu của quả nhiên xinh !
Bảo mà thể thu phục nhị hoàng lạnh lùng như hoa cao !”
Bên cạnh , một nam tử trẻ tuổi mặc áo đen, khí chất ôn hòa, nhưng khiêm nhường Tô Lưu Nguyệt một cái,mỉm : “Nhị tẩu.”
Ngoài , còn một bé trông chỉ mười một, mười hai tuổi, đôi mắt phượng giống hệt Chu Vân Khắc, híp mắt : “Nhị hoàng , và nhị tẩu cuối cùng cũng tới .
Tứ hoàng nãy còn , nhị hoàng và nhị tẩu thể sẽ đến muộn!”
Mặc dù bé hiểu tại nhị hoàng và nhị tẩu đến muộn.
Trong lòng bé, nhị hoàng luôn là nghiêm khắc và nghiêm túc, bất kể là buổi tiệc gì, chỉ cần nhị hoàng hứa đến, thì sẽ bao giờ đến muộn!
Cậu bé , chắc chắn là Ngũ hoàng tử Chu Cảnh Đình, con của Phùng phi mà Chu Vân Khắc nhắc đến đó.
Vì bé đủ mười sáu tuổi nên ban phong hiệu. Và tứ hoàng mà bé , chính là Lương Vương.
Người gọi nàng là “Nhị tẩu” chắc chắn là Tam hoàng tử Sở Vương Chu Cảnh Minh, năm nay tròn hai mươi tuổi, tuy thứ ba trong các của Chu Vân Khắc, nhưng vì mẫu sinh chỉ là một thị tỳ thấp kém, luôn việc khiêm tốn, thậm chí còn nổi bật bằng Lương Vương.
Trong một cảnh như hôm nay, mẫu của thậm chí tư cách tham dự.
Tô Lưu Nguyệt âm thầm sắp xếp mối quan hệ giữa những trong lòng, khẽ mỉm với họ, bước tới mặt hoàng hậu hành lễ.
Sau khi hành lễ với hoàng hậu, Tô Lưu Nguyệt sang các phi tần.
Những phi tần đều là bậc trưởng bối, theo lý nàng cũng nên hành lễ, chỉ là cần hành đại lễ.
Sau khi Tô Lưu Nguyệt hành lễ, các phi tần liền tươi rói, thi mang đủ các loại lễ vật gặp mặt chuẩn từ đưa cho Tô Lưu Nguyệt.
Tô Lưu Nguyệt tạm thời phân biệt ai với ai, chỉ thể nở nụ lễ phép, nhận lấy từng món quà.
Đột nhiên, Hoàng hậu vẫn đang ở ghế chính, sắc mặt khó lường nàng : “Tôn phi hôm nay tới?”
Huệ Minh cô cô bên cạnh Hoàng hậu lập tức thấp giọng : “Nương nương, ngài quên , Tôn phi gần đây vì chuyện gia đình mà tâm trạng vô cùng tồi tệ, hôm qua bà đích tới xin phép , rằng hôm nay thể tới, còn đặc biệt đưa lễ vật gặp mặt chuẩn sẵn cho Thái tử phi nhờ nương nương mặt trao cho.”
Vừa dứt lời, những phía khỏi xôn xao.
Một nữ nhân mặc váy xanh dương nhạt ở vị trí thứ hai bên trái kìm : “Đứa trẻ mất tích của nhà họ Tôn vẫn tìm thấy ?
Tình hình lẽ là , gần đây những đứa trẻ mất tích ở Tân Kinh, hầu như đứa nào còn sống trở về.”
Người phụ nữ trông bốn mươi tuổi, khuôn mặt vài phần khí.
Chu Vân Khắc lặng lẽ bên tai nàng: “Đây là Mộ Dung Quý phi, mẫu của Lương Vương.”
Tô Lưu Nguyệt ngay lập tức nhớ đến phu nhân Lý, vô cùng phẫn nộ trong vụ án mạng của Chung cô nương đây.
Xem , Mộ Dung Quý phi và Mộ Dung Oanh thực sự vài nét tương đồng.
Chỉ là, so với phận của bà , những lời bà càng khiến nàng để tâm hơn.
Một phụ nữ khác bên cạnh bà , khuôn mặt tròn trĩnh, trông phúc tướng khẽ thở dài, : “ , Vương phi của Sở Vương hôm nay cũng đến, đứa trẻ của nhà họ Vệ mất tích cách đây nửa tháng, mấy ngày khi tìm thấy thì… thật t.h.ả.m thương, chôn sống…
Nếu dân làng gần đó lên núi hái thuốc, tình cờ đào xác đứa trẻ, thì còn bao lâu nữa mới phát hiện …”
Người phụ nữ đó, chắc chắn là Phùng phi, mẫu của Ngũ hoàng tử.
Tô Lưu Nguyệt theo phản xạ về phía Sở Vương Chu Cảnh Minh, chỉ thấy ánh mắt u ám, thở dài một .