TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 343
Cập nhật lúc: 2025-10-14 01:16:31
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lục hoàng tử hít mũi một cái, hiểu hỏi: “Đủ năng lực nghĩa là ?
Có là… giỏi như nhị hoàng mới ?”
Chu Vân Khắc khẽ , đáp: “Gần như , ít nhất, đủ năng lực để bảo vệ bản và những xung quanh.”
Khi họ trò chuyện, những khác vẫn chìm trong sự khiếp đảm vì cơn giận dữ của Hoàng thượng, ai để ý đến cuộc chuyện của họ.
Ngoại trừ Tô Lưu Nguyệt, ngay bên cạnh Chu Vân Khắc.
Nàng xuống đàn ông đang xổm, khóe miệng nhịn mà nhếch lên.
Người đàn ông luôn tỏ hờ hững với những thứ liên quan đến .
Với các của , thái độ còn lạnh nhạt hơn.
Có lẽ Lục hoàng tử là mà dành nhiều kiên nhẫn và tình thương nhất.
Đột nhiên, từ bên cạnh vang lên tiếng kêu sợ hãi của một cung nữ, “Hoàng hậu nương nương, ?
Hoàng hậu nương nương!”
Nụ gương mặt Chu Vân Khắc lập tức biến mất, liếc Hoàng hậu đang run rẩy, dậy nhanh chóng bước tới, nhẹ nhàng đỡ lấy Hoàng hậu, đồng thời dùng lực ấn nhẹ vài điểm cổ nàng ở nơi mà ai thấy. Hoàng hậu lập tức cứng đờ.
Chu Vân Khắc thừa cơ ngẩng đầu, một đám mặt, lạnh lùng : “Mẫu hậu thể khỏe, Cô sẽ đưa nghỉ ngơi, tự tiện .”
Nói xong, dìu Hoàng hậu rời khỏi chính điện của Trường Xuân Cung.
Tô Lưu Nguyệt thoáng qua những còn đang kinh ngạc, cũng chậm rãi bước theo.
Lúc đầu Hoàng hậu vẫn còn ngoan ngoãn, nhưng một lúc, đột nhiên bà bắt đầu phát tiếng gầm gừ như thú hoang, cố gắng thoát khỏi Chu Vân Khắc, giọng đầy bi thương: “Tên khốn nạn đó!
Ta đối xử với như , thể như với !
Sao thể!
Ta g.i.ế.c ! Ta g.i.ế.c !”
Tô Lưu Nguyệt phía , nhíu mày .
Chu Vân Khắc dường như ngạc nhiên về phía Hoàng hậu, đó cúi xuống ghé tai bà thì thầm: “Mẫu hậu, nếu vẫn giữ ngôi vị trung cung và quyền lực trong tay, thì hãy bớt gây chuyện .
Nếu phiền lòng, sẽ nhiều thời gian để giải quyết những rắc rối của .”
Giọng tuy nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo đến mức khiến khác rùng .
Hoàng hậu cứng đờ, lấy sức mạnh, đột nhiên thoát khỏi Chu Vân Khắc, đầu với ánh mắt đầy hận thù, “Ngươi ý gì!
Ta vốn là chính thê của hoàng thượng, là hoàng hậu của một quốc gia!
Dù ngươi , điều cũng đổi!
Ngươi bây giờ lấy Thái tử phi, thì liền bay cao đúng !”
Nơi là sâu trong Trường Xuân Cung, đám cung nhân xung quanh đều cúi đầu ngoan ngoãn, rõ ràng cuốn cuộc chiến giữa mẫu tử .
Chu Vân Khắc lạnh lùng bà, đột nhiên nhạo: “Mẫu hậu, thật sự nghĩ rằng, phụ hoàng ghét bỏ và xuất của , nhưng cam tâm để mãi ngôi vị hoàng hậu ?
Sự giàu của nhà họ Trần, trong thời loạn thể giúp phụ hoàng giải quyết tình thế cấp bách, nhưng giờ đây, chiến tranh kết thúc, phụ hoàng nắm quyền, một gia tộc chỉ buôn bán, đầy mùi tiền như nhà họ Trần, trong mắt chẳng là gì cả, ngược còn là vết nhơ trong cuộc đời ông .
Ta ngại cho , phụ hoàng nhiều tước đoạt quyền lực của , trong cung là kẻ ngốc, họ thể thấy tâm tư của phụ hoàng, và sẵn sàng giúp phụ hoàng thực hiện điều đó.
Người nghĩ rằng, chuyện hôm nay, việc bảo mẫu của Lục hoàng tử đến mặt phụ hoàng cáo trạng, thực sự chỉ là để đòi công bằng cho Hoa mỹ nhân và Lục hoàng tử ?”
Mắt Hoàng hậu đột nhiên trợn lớn, thì thào: “Là ả Vương phi… nhất định là Vương phi đó! Ả đoạt vị trí của lâu!
Ta sẽ để ả đạt mục đích!
Ta thà c.h.ế.t cũng để ả thành công! Ta… sẽ g.i.ế.c ả ngay bây giờ!”
Nói xong, bà định trở .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-343.html.]
Chu Vân Khắc thở dài một , môi mím chặt, cuối cùng cũng tay, chút do dự đ.á.n.h ngất Hoàng hậu một nữa.
Bên cạnh, Huệ Minh cô cô vội vàng tiến lên đỡ lấy Hoàng hậu đang ngã xuống, mắt đỏ hoe : “Phiền đến Thái tử điện hạ , cũng là của nô tỳ, ngày quan trọng như , nô tỳ lẽ cho trông chừng Lục hoàng tử cẩn thận hơn…”
Trước đó, lẽ bà nên yêu cầu Hoàng hậu chuyển mấy hạ nhân như Tiểu Nguyệt nơi khác.
… như Lục hoàng tử , thói quen ưa nịnh kẻ vốn là bản chất của con , cho dù khác , cũng tránh khỏi những sai lầm tương tự của Tiểu Nguyệt.
Ít nhất, Tiểu Nguyệt chỉ chuyện lưng, còn khi chăm sóc Lục hoàng tử vẫn tận tâm.
Chu Vân Khắc lạnh lùng : “Không thể trách ngươi, chăm sóc mẫu hậu đủ hao tổn tinh lực .
Ta thấy chuyện hôm nay gây kích động lớn cho mẫu hậu, sẽ gọi Cổ thái y đến, kê thêm vài thang t.h.u.ố.c dưỡng thần.
Từ hôm nay, lễ nghi của và Lưu Nguyệt xong, những dịp dễ khiến mẫu hậu mất lý trí cũng sẽ ít .”
Mẫu hậu hôm nay còn g.i.ế.c phụ hoàng.
Bà yêu phụ hoàng đến tột cùng, dù trong những lúc đau khổ nhất, bà cũng nỡ một lời về phụ hoàng.
Nghĩ đến đây, : “Ta sẽ điều thêm vài đến giúp ngươi chăm sóc mẫu hậu, ngày mai, Minh Trân cô cô sẽ đến tìm ngươi.”
“Vâng, Thái tử điện hạ, yên tâm, chỉ cần kích động, nương nương vẫn tỉnh táo và tự chủ.”
Huệ Minh cô cô vội : “Những năm qua, nếu Thái tử điện hạ, nương nương lẽ sớm…
, ngần năm, cuối cùng vẫn là khổ cho điện hạ .”
Thái tử điện hạ là đứa con duy nhất của Hoàng hậu, đương nhiên bà yêu thương .
Chỉ điều, trong lòng Hoàng hậu, lẽ quan trọng hơn cả vẫn là Hoàng thượng.
Chuyện của chủ tử, bà dám lắm lời, nhưng trong lòng, bà thực sự cảm thấy Hoàng hậu nợ Thái tử điện hạ quá nhiều.
Chu Vân Khắc lạnh nhạt : “Chuyện qua, đừng nhắc nữa.”
Nói xong, đến bên cạnh Tô Lưu Nguyệt, nắm lấy tay nàng bước .
Tô Lưu Nguyệt ngẩng đầu đàn ông bên cạnh, thấy sắc mặt lạnh lùng, đôi mắt phượng sâu thẳm khó lường, nàng rằng tâm trạng lúc chắc chắn chút nào.
Vì , nàng gì, chỉ để nắm tay bước . Chu Vân Khắc dẫn nàng, rời khỏi Trường Xuân Cung.
Lúc đầu, Tô Lưu Nguyệt chút lo lắng về trạng thái của Chu Vân Khắc, phần lớn tâm trí đều đặt , mãi đến khi nàng nhận họ theo hướng của Đông Cung, họ gần như rời khỏi hậu cung.
Nàng khẽ ngẩn , dừng bước , hỏi: “Điện hạ, chúng sắp khỏi cung ?”
Chu Vân Khắc đầu nàng, sắc mặt cuối cùng cũng dịu một chút, mỉm : “Phải, ngày mai là ngày nàng về thăm nhà, với phụ hoàng và mẫu hậu rằng tối nay sẽ đưa nàng đến phủ của ngoài cung, ngày mai đến nhà họ Tiết sẽ thuận tiện hơn.
Hai ngày qua nhiều việc, quên với nàng.” Bọn họ sắp khỏi cung ?
Tô Lưu Nguyệt khỏi ngạc nhiên nhướng mày.
Nghĩ đến việc ngày mai sẽ gặp đại cữu, khóe miệng nàng cũng nhịn mà cong lên.
Thấy nàng như , Chu Vân Khắc bật nhẹ, nắm lấy hai tay nàng, hỏi: “Nàng lấy gì ?
Bây giờ còn sớm, nếu nàng Đông Cung một chuyến cũng …”
Tô Lưu Nguyệt tức giận : “Ta mới sống trong cung mấy ngày?
Làm gì đồ nào cần lấy?
Bây giờ gần khỏi cung , về thì tự !”
Chu Vân Khắc bật thành tiếng, đùa nàng nữa, kéo nàng tiếp tục tới, : “Hai ngày nay, chuyện trong nhà khiến nàng chê .”
Tô Lưu Nguyệt đầu mặt bên của , đùa: “ , nếu sớm tình hình nhà phức tạp như thế , còn chắc gả .”