TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 371
Cập nhật lúc: 2025-10-20 03:35:24
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chẳng mấy chốc, từ sâu trong rừng, một nữ nhân vận y phục màu xám đơn sơ, hình gầy gò như quỷ mị, đám binh sĩ dẫn .
Trên khuôn mặt nàng , biểu cảm vô cùng trống rỗng, đôi mắt vô hồn xuống đất, bước theo sự chỉ dẫn của binh sĩ, bảo tiến thì tiến, bảo dừng thì dừng. Nàng tựa như một cái xác hồn.
Lão Tần rốt cuộc thể kìm nén, “phịch” một tiếng quỳ rạp xuống đất, gương mặt tràn ngập vẻ tuyệt vọng.
Ngũ thiếu phu nhân… quả nhiên, chính là Ngũ thiếu phu nhân của bọn họ!
Tô Lưu Nguyệt lạnh lùng về phía Thôi Minh Viễn, tuy vẫn thẳng nhưng bắt đầu lung lay, nhẹ giọng : “Đến nước , cũng ngại cho ngươi .
Mặc dù chúng luôn cho giám sát Thôi gia, nhưng mãi đến chiều nay mới tìm hành tung của Thư thiếu phu nhân.” Ban đầu, nàng còn nghĩ rằng nếu tìm Thư thị, lẽ nàng sẽ đấu trí với lão hồ ly thêm một trận nữa.
Thư thị giam cầm tại một biệt viện hẻo lánh trong thành, do Thôi gia tạm thời thuê trông giữ.
Nếu sáng nay Lộ Du điều tra rằng mấy ngày , vợ của một kẻ tâm phúc bên cạnh Thôi Minh Viễn bí mật thuê một viện , họ cũng khó thể tìm Thư thị.
Tuy đưa Thư thị khỏi biệt viện, nhưng nàng dường như chịu đả kích quá lớn, chịu lời nào, giống như bây giờ, trông như thể mất hết hồn phách.
Sau khi thử giao tiếp nhiều mà thành công, Tô Lưu Nguyệt đành từ bỏ.
Người xưa câu, giải chuông do buộc chuông.
Nàng Thư thị đang bên cạnh , giọng vang lên lạnh lẽo: “Thư thiếu phu nhân, ngươi hận ?
Đứa con mà ngươi hết lòng yêu thương nuôi dưỡng, đột ngột mất .
Ngay cả mặt mũi con, ngươi cũng thể gặp cuối, cũng thể đưa nó về chôn cất tử tế.
Trong lòng ngươi đau đớn và trống trải, giống như một lỗ hổng lớn, mà ngươi thế nào để lấp đầy.
Cho đến khi ngươi thấy những đứa trẻ khỏe mạnh, tươi vui, trạc tuổi con , oán hận và đau khổ trong lòng ngươi liền bùng phát.
Thế nhưng, những đứa trẻ kẻ thù thực sự của ngươi.
Ngươi thể cho , ngươi thực sự hận ai? Kẻ mà ngươi trả thù thực sự là ai?”
Cũng như những , Thư thị chỉ cúi đầu, một lời.
Tô Lưu Nguyệt khẽ thở dài, giọng bỗng trở nên sắc lạnh: “Thư thiếu phu nhân, ngươi ngẩng đầu lên mà xem.
Người mặt ngươi đây, chính là kẻ hại c.h.ế.t con ngươi— chính là cha chồng của ngươi!”
Dường như một từ nào đó chạm đến dây thần kinh của nàng, Thư thị đột nhiên run lên bần bật.
Khi ngẩng đầu lên, gương mặt vốn thanh tú của nàng trở nên méo mó, vô cùng đáng sợ.
Ngay lập tức, nàng hóa thành một cơn lốc, năm ngón tay cong như móng vuốt, lao thẳng về phía Thôi Minh Viễn: “Ta g.i.ế.c ngươi!
G.i.ế.c ngươi!
Ngươi trả con cho !
Trả con !”
Thôi Minh Viễn giật , sắc mặt tối sầm, vội vàng lùi một bước.
lúc , liếc mắt hiệu cho lão Tần.
Lão Tần bấy giờ vẫn mang vẻ khiếp nhược run rẩy, nhưng ánh mắt bỗng sáng lên.
Hắn nhanh chóng rút một con d.a.o găm từ thắt lưng, lặng lẽ lao về phía Thư thị!
May , Tô Lưu Nguyệt vẫn luôn theo sát tình hình, định bước lên ngăn cản thì Phong Dương, cạnh Chu Vân Khắc, nhanh chóng hành động, chỉ trong nháy mắt, chế ngự lão Tần.
Chu Vân Khắc lạnh lùng lão Tần, sang Thôi Minh Viễn, giọng tràn đầy uy quyền: “Thôi thượng thư, ngươi ý gì đây?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-371.html.]
Lời dứt, đột nhiên từ phía xa vang lên tiếng bước chân dồn dập, rõ ràng cũng là nhằm về phía Thư thị!
Tô Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày, ngay lập tức nhận rằng những bước chân vô cùng vụng về, đều, rõ ràng phát từ một kẻ chút căn cơ võ công.
Ai dại dột phái một kẻ như ám sát?
Nàng lập tức đầu , khi thấy rõ các binh sĩ chế ngự, đôi mắt nàng mở to kinh ngạc, kìm mà thốt lên: “Ngụy Nhị Lang?!”
Người tới, ai khác chính là Ngụy Vô Ngôn!
Ngụy Vô Ngôn mặt đỏ bừng, giãy giụa ngừng, cố gắng thoát khỏi sự khống chế của đám binh sĩ, hét lớn: “Không … thể để Thư thiếu phu nhân sự thật… thể để nàng chuyện đó!”
Thôi Minh Viễn cũng vô cùng kinh ngạc, trừng mắt Ngụy Vô Ngôn, dường như thể hiểu nổi tại một thiếu niên như thế đột nhiên xuất hiện.
Trong khi đều đang ngẩn ngơ, bỗng nhiên, tiếng kêu gào thê lương của Thư thị vang lên: “Buông !
Ta g.i.ế.c !
Ta g.i.ế.c tên khốn kiếp đó!
Người Thôi gia đều đáng c.h.ế.t, đáng rơi mười tám tầng địa ngục!”
Ngay từ khi Thư thị lao về phía Thôi Minh Viễn, binh lính kịp thời ngăn cản nàng.
Lúc , nàng đang sức vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kiềm chế của binh lính, đôi tay gầy guộc, tái nhợt vô ích vung lên,gương mặt nàng dữ tợn, tỏa sự oán hận như thể một oan hồn trở về đòi mạng: “Thôi Minh Viễn!
Ngươi c.h.ế.t yên!
Ngươi lấy quyền gì mà dùng con để đổi lấy đứa con của Thôi quý phi?
Con gì sai?
Rõ ràng… rõ ràng nó là cháu ruột của ngươi, ngươi lấy quyền gì! Ngươi còn lừa , rằng con binh lính ngoài phố điên loạn c.h.é.m g.i.ế.c, đến mức còn hình dạng !
Ta con cuối, để khoác cho nó bộ y phục đích may, nhưng các ngươi cùng lừa , rằng con c.h.é.m đến mức thể mặc y phục, rằng nếu thấy, sẽ đau lòng mà c.h.ế.t.
Ta tin những lời dối trá của các ngươi, ôm lấy quan tài của con mà suốt ba ngày ba đêm, nhưng nào ngờ, đó là con !
Con , đứa con đáng thương của , sớm các ngươi đem đổi lấy đứa con của Thôi quý phi, vứt bỏ ở góc nào …
Nếu tình cờ cuộc trò chuyện giữa ngươi và Ngũ lang, đến giờ vẫn rằng con chịu oan khuất lớn đến , rằng thậm chí còn con cuối!”
Bí mật bất ngờ về triều và triều nay khiến tất cả khỏi chấn động, khó thể phản ứng kịp.
Thôi Minh Viễn mắt trợn ngược, giận đến đỏ mặt tía tai, mất một lúc lâu mới thể trấn tĩnh , lớn tiếng quát: “Thư thị!
Ngươi đang gì ?
Ngươi điên !
Điên thật !
Nếu như , vì nể mặt lão Ngũ, nể mặt Thư lão tướng quân mà để ngươi… để ngươi ở trong Thôi gia !”
Trên gương mặt của Tô Lưu Nguyệt và Chu Vân Khắc vẫn chút biểu cảm ngạc nhiên nào.
Họ còn chú ý đến Ngụy Vô Ngôn nữa, mà chỉ lạnh lùng về phía Thôi Minh Viễn.
Thấy Thôi Minh Viễn vẫn tiếp tục chối cãi, Tô Lưu Nguyệt khẩy, giọng đầy mỉa mai: “Thôi Minh Viễn, ngươi cũng đấy, những việc cho dù ngươi cẩn thận đến , chỉ cần một chút manh mối khác phát hiện, thì còn cách nào che giấu nữa.”
Nàng ngừng một chút, ánh mắt sắc bén thẳng :
“Thập nhất hoàng tử triều , cũng chính là cháu ngoại của ngươi, Triệu Tầm, hiện giờ đang ở ?!”