TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 373

Cập nhật lúc: 2025-10-20 03:35:26
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tô Lưu Nguyệt ngưng một chút, nhẹ giọng : “Còn một việc nữa, nghĩ cũng nhận .”

Chu Vân Khắc khẽ gật đầu, : “Thôi Minh Viễn c.h.ế.t cũng chịu thừa nhận chuyện bọn họ mưu phản, Thập Nhất hoàng tử hiện giờ vẫn rõ tung tích.

Chắc hẳn ở nơi khác, còn đồng bọn của Thôi gia.

Thập Nhất hoàng tử e rằng ở trong tay Thôi gia mà đang đồng bọn của chúng bảo vệ.

Nếu Thôi Minh Viễn giữ miệng kín, e rằng chúng khó thể lấy thông tin gì hữu ích từ .

việc bọn họ rõ Thư thị là mối nguy tiềm ẩn mà vẫn để nàng Thôi gia, dứt khoát diệt trừ tận gốc, phù hợp với cách việc của Thôi Minh Viễn.

Có lẽ… cha của Thư thị, Thư lão tướng quân hiện đang đóng quân ở Cao Châu, cũng là một trong đồng bọn của họ.”

Cao Châu là châu lớn nhất ở phía Bắc Đại Khánh.

Đại Khánh kế thừa thể chế của triều , cứ mỗi ba đến năm châu một sở quân đóng giữ, quân lực sẽ điều phối từ sở quân tới các châu để phòng thủ.

Thư lão tướng quân thời tiền triều là tướng quân của sở quân Cao Châu, thống lĩnh quân sự của năm châu quyền.

Sau khi Đại Khánh lập quốc, Hoàng thượng phái một tướng quân mới tới tiếp quản chức vị của Thư lão tướng quân, nhưng ông vẫn ở với chức vụ phó tướng, tiếp tục đóng giữ ở sở quân Cao Châu và ảnh hưởng nhất định tại nơi .

Chu Vân Khắc tiếp tục : “Một khi tin tức về sự sụp đổ của Thôi gia truyền đến Cao Châu, Thư lão tướng quân sẽ lập tức rằng sự việc của Thôi gia phanh phui.

May , hiện tại tướng quân chỉ huy sở quân Cao Châu là của .

Ta phái gửi thư cho ông vài ngày , bảo ông chú ý tới hành động của Thư lão tướng quân.”

Tô Lưu Nguyệt khẽ gật đầu, gương mặt hiện lên vẻ đăm chiêu. Tuy nhiên, đồng bọn của Thôi gia, e rằng chỉ mỗi nhà họ Thư.

Việc Thôi gia lộ ngày hôm nay lẽ chỉ là khởi đầu cho cơn giông tố sắp tới.

Đột nhiên, nàng sang về phía Ngụy Vô Ngôn, dường như bọn họ bỏ quên, ánh mắt lạnh lẽo hỏi: “Ngụy Nhĩ Lang, điện hạ định xử lý thế nào?”

Chu Vân Khắc chút mơ hồ về việc Ngụy Vô Ngôn bất ngờ xuất hiện như thể tự nộp .

Chàng một lúc lạnh nhạt : “Tạm thời đưa về, giam đại lao cùng với bọn .”

Sau đó, Tô Lưu Nguyệt dõi mắt theo bóng lưng Chu Vân Khắc cưỡi ngựa rời , nàng mới bước lên xe ngựa của .

Trên đường về, tâm trí nàng cứ miên man nghĩ về chuyện của Thôi gia, nghĩ về lý do vì Ngụy Vô Ngôn tự dẫn tới như thế, nghĩ tới những diễn biến tiếp theo.

Cứ như thế, chẳng mấy chốc nàng về đến nhà.

Xuống xe ngựa, nàng vội phòng, yên một lúc thản nhiên hỏi: “Phong Khởi, hôm nay cha khai thêm gì ?”

Phong Khởi lập tức bước tới bên cạnh, cúi nhỏ: “Bẩm nương nương, hôm nay Thái lang trung vẫn khăng khăng rằng ông gì.”

Tô Lưu Nguyệt khẽ nhếch môi, nhạt: “Không ngờ, cha cũng lúc cứng đầu đến thế.”

Ngay từ khi nàng và Chu Vân Khắc phát hiện Thôi gia ý định mưu phản, họ nghi ngờ rằng lẽ cha nàng, Tô Duy Lễ, cũng dính líu đến chuyện .

Bằng , Thôi Minh Viễn vốn kẻ hào phóng, liệu giúp đỡ nhà họ Tô giải quyết rắc rối với Ngũ tướng quân mà đòi hỏi điều gì?

Cuối cùng, nàng lạnh lùng : “Ngươi truyền lệnh, tiếp tục tra khảo, dùng cách thể, lấy bao nhiêu thì lấy.”

Tô Duy Lễ nên cảm thấy may mắn vì rơi tay nàng và Chu Vân Khắc.

Nếu để Hoàng thượng ông cũng liên quan đến việc mưu phản, thì chỉ là chịu khổ hình vài vết roi là xong.

Tô Lưu Nguyệt trở về phòng, tắm nước nóng, y phục thoải mái dựa giường, cầm một cuốn sách lên .

Thời gian trôi nhanh, mùa đông đến, nhưng vì Tân Kinh về phía Nam, nên thời tiết lạnh lẽo như phương Bắc.

Thậm chí đến nay, vẫn trận tuyết nào rơi.

Trong phòng đốt sẵn mấy lò sưởi, cả gian phòng ấm áp dễ chịu, như một thế giới khác so với cái rét ngoài .

Tuy , Tô Lưu Nguyệt thể yên lòng hưởng thụ giây phút nhàn nhã khi ngủ.

Mặc dù tay nàng cầm sách, nhưng chẳng chữ nào. Cứ vài câu, nàng ngẩng đầu về phía cửa.

Ngồi bên cạnh, Nhĩ An đang khâu một chiếc khăn quàng cổ, thấy nhịn : “Người thường tân hôn vợ chồng trẻ lúc nào cũng quấn quýt rời, điện hạ hôm nay chỉ vì việc mà về trễ một chút, nương nương ngóng chờ mãi ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-373.html.]

Nhĩ Tư và Nhĩ An gì về những chuyện lo toan gần đây của nàng, nên còn lòng trêu chọc nàng.

Nhĩ Tư bưng một chén yến mới nấu chín , : “Nhĩ An, ngươi dám chọc nương nương ?

Ngươi mấy hôm , ai suốt ngày lo lắng vì điện hạ và nương nương viên phòng.

Ta thấy chuyện chẳng cần lo lắng gì.

Mắt ai cũng thấy rõ, điện hạ đối với nương nương hết sức , mấy hôm nay càng ở nhà cả ngày để bầu bạn với nương nương.

Nương nương hôm qua còn than thở với rằng, điện hạ cứ bám lấy nàng rời, khiến nàng phiền lòng.”

Quả thật, mấy ngày Tô Lưu Nguyệt ở nhà, Chu Vân Khắc cứ quanh quẩn bên cạnh nàng.

Trước đó, nàng nghĩ rằng dù võ công căn bản, thường xuyên rèn luyện, sức lực cũng chênh lệch nhiều so với Chu Vân Khắc.

thực tế chứng minh rằng, nàng quá xem nhẹ sức lực của một nam nhân kìm nén suốt hai mươi năm nay.

Cái gọi là thanh tao cấm dục, đúng là đều là lời lừa gạt cả!

Hôm qua, vì quá bực bội khi phiền, nhân lúc ngoài một chút, nàng nhịn mà phàn nàn với Nhĩ Tư vài câu.

Nhờ cuộc trò chuyện với họ, tâm trí nàng tạm thời thoát khỏi những mối lo về Thôi gia.

Nàng mỉm chén yến Nhĩ Tư mang , hỏi: “Đây là gì?”

Nhĩ Tư , đặt chén yến lên bàn nhỏ cạnh giường: “Kim tổng quản nương nương và điện hạ thói quen ăn đêm, nhưng hôm nay nương nương về trễ, cả bữa trưa lẫn bữa tối đều dùng trong phủ, nên ông sợ nương nương dùng bữa tối đầy đủ, bèn sai nhà bếp nấu yến sào để nương nương lót .

Ông , đây điện hạ thường bận rộn chịu ăn uống đầy đủ, nay sợ nương nương cũng giống .

Phần của điện hạ nhà bếp cũng chuẩn xong, khi nào điện hạ về, nô tỳ sẽ mang lên.”

Tô Lưu Nguyệt nhịn khẽ : “Kim tổng quản thật lòng, nhưng đói, các ngươi chia ăn .”

Sau khi trò chuyện thêm một lúc, nàng bảo họ lui xuống nghỉ ngơi.

Tô Lưu Nguyệt định đợi Chu Vân Khắc về mới ngủ, nhưng nàng chờ mãi mà vẫn thấy về.

Cuối cùng, nàng ngủ từ lúc nào, đầu gục xuống, dựa giường mà ngủ.

Không bao lâu , trong cơn mơ màng, nàng cảm giác một thứ gì đó lành lạnh đang tiến gần.

Thứ đó toát mùi hương dễ chịu khiến nàng thấy thật thoải mái. Lúc , căn phòng lò sưởi ấm đến độ khiến nàng chút mơ màng, nên nàng liền thuận theo cảm giác mà nghiêng gần, tay chân cũng tự động quấn lấy vật thể .

Trong khoảnh khắc tiếp theo, bên tai nàng vang lên một tiếng trầm thấp, đầy sự cưng chiều.

Vốn đang ngủ sâu, Tô Lưu Nguyệt lập tức tỉnh .

Nàng lờ mờ ngẩng đầu, thấy Chu Vân Khắc đang cúi đầu mỉm nàng, cúi đầu tay chân đang quấn lấy , ý thức nàng càng thêm tỉnh táo.

Nàng nhẹ nhàng ho khan, vẻ tự nhiên rút tay và chân về: “Chàng về ?”

“Ừm.”

Chu Vân Khắc khẽ đáp, nâng tay ôm nàng lòng, xuống giường, nhẹ giọng : “Sao nàng ngủ như ?”

Tô Lưu Nguyệt chớp mắt, khuôn mặt gần ngay mắt của , giống như đang thì thầm: “Ta định đợi về mới ngủ…

Chỉ tại cuốn sách quá buồn chán.”

Chu Vân Khắc bật , nụ trong mắt càng sâu: “Quả thật, sẽ cùng nàng đến thư quán trong thành, xem cuốn nào thú vị hơn .”

Cảm giác cùng bày trò thật tệ.

Tô Lưu Nguyệt khỏi nở nụ , hỏi đến chuyện chính: “Hôm nay trong cung thế nào ?”

Nụ mặt Chu Vân Khắc thoáng nhạt , trầm mặc một lúc : “E rằng bầu trời Đại Khánh sắp đổi.”

 

 

Loading...