TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 375
Cập nhật lúc: 2025-10-20 03:35:28
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thẩm Phù khi Tô Lưu Nguyệt rõ ý định, tuy vẻ lo lắng, nhưng vẫn gật đầu đồng ý ngay lập tức.
Trên xe ngựa, nàng khẽ c.ắ.n đôi môi đỏ mọng, : “Nương nương, đêm qua phụ thần nữ Hoàng thượng triệu cung giữa đêm.
Khi trở về, sắc mặt ngài bao giờ u ám đến , rằng gia đình chúng e rằng cũng sẽ gặp chuyện.
bất kể mẫu gặng hỏi thế nào, ngài cũng chịu thêm.
Mẫu vì thế mà cả buổi sáng vô cùng lo lắng và bất an. Việc liên quan đến việc Ngụy Vô Ngôn bắt ?”
Rõ ràng Thẩm tướng quân tiết lộ gì về những sự việc xảy trong cung đêm qua.
vì Tô Lưu Nguyệt cần sự giúp đỡ của nàng, nên thể giấu nàng về chuyện .
Vì , nàng cẩn thận kể chi tiết những gì xảy đêm qua.
Thẩm Phù kìm , đưa tay che miệng, đôi mắt mở to đầy kinh ngạc, mắt nàng run rẩy, một lúc mới :
“Ngụy Vô Ngôn… tại như ?”
Dù rằng tình cảm của đối với nàng quá đỗi ngột ngạt và cực đoan, khiến nàng cảm thấy khó chịu.
ngoài điều đó , nàng luôn nghĩ chỉ là một nam tử nội tâm, trầm tĩnh và thiện lương.
Nàng chẳng bao giờ ngờ tới sẽ một việc đưa cả gia tộc lên giàn hỏa thiêu như !
Tô Lưu Nguyệt khẽ lắc đầu, : “Chính vì cũng lý do , nên mới nhờ Thẩm tam cô nương giúp hỏi .”
Thẩm Phù lặng lẽ c.ắ.n môi, buông tay xuống khỏi miệng, trịnh trọng gật đầu.
Với khả năng của nàng, lẽ nàng giúp thái tử phi và cha nhiều.
nàng cảm thấy vui mừng khi vẫn việc thể . Khi họ đến Đại Lý Tự, thấy Tự thừa của Đại Lý Tự đang chờ ở cổng.
Trước khi khỏi nhà, Chu Vân Khắc với Tô Lưu Nguyệt rằng Tự thừa họ Lý là đáng tin cậy.
Khi hai xuống xe ngựa, Lý Tự thừa lập tức dẫn họ trong Đại Lý Tự, giữ nét mặt trầm tĩnh, : “Cũng may nương nương tới sớm, theo tin tức từ triều đình, sáng nay Hoàng thượng nổi trận lôi đình, triệu cả những chủ sự
của Thôi gia và Ngụy gia Thái Hòa điện, trách mắng tội trạng của họ mặt thể triều thần.
Còn Ngụy Nhị Lang tạm thời gọi đến.”
Khóe miệng Tô Lưu Nguyệt khẽ nhếch lên.
Rõ ràng Ngụy Nhị Lang mới chính là nguyên nhân khiến Ngụy gia gặp nạn, mà Hoàng thượng gọi đến.
Điều đó cho thấy, mục tiêu của Hoàng thượng hiện tại chỉ là sự việc , mà là bộ Ngụy gia, thậm chí là tất cả quan viên triều cũ.
Khi đến cửa đại lao của Đại Lý Tự, Tô Lưu Nguyệt dừng bước, sang hỏi Thẩm Phù: “Tiếp theo, ngươi tự đó, ?”
Vấn đề bàn bạc rõ ràng xe ngựa.
Nếu Ngụy Vô Ngôn thấy Tô Lưu Nguyệt, chắc chắn sẽ đề phòng, và việc ép sự thật sẽ càng khó khăn hơn.
Vì , cách nhất là để Thẩm Phù gặp một .
Thẩm Phù chút bồn chồn, hai tay đan chặt , nhưng khuôn mặt nàng đầy vẻ quyết tâm, gật đầu : “Nương nương yên tâm, những điều căn dặn xe, nhớ kỹ.” Nàng khẽ , thêm: “Nếu thể giúp nương nương, thì quá.
Từ khi gặp nương nương, mới rằng phụ nữ nhất thiết sống theo lối mòn, cũng chỉ một lựa chọn duy nhất là theo sự sắp đặt của gia tộc.
Ta chỉ mong thể tiến gần hơn đến nương nương.”
Tô Lưu Nguyệt ngẩn .
Chỉ trong chớp mắt, Thẩm Phù , kiên quyết bước đại lao.
Đây là đại lao giam giữ những tội phạm quan trọng của triều đình, vốn giam nhiều .
Hơn nữa, Tô Lưu Nguyệt nhờ Chu Vân Khắc sắp xếp để Ngụy Vô Ngôn giam riêng.
Vì , Thẩm Phù theo sát Lý Tự thừa, bước đến tận cùng của đại lao, mới thấy Ngụy Vô Ngôn đang bệt trong góc, tóc tai rối bù, dáng vẻ thất thần.
Lúc , cúi thấp đầu, Thẩm Phù thể rõ khuôn mặt , nàng đành xổm xuống đất, gọi khẽ: “Ngụy Vô Ngôn, Ngụy Vô Ngôn!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-375.html.]
Tay Ngụy Vô Ngôn khẽ run, giật ngẩng đầu lên.
Khi Thẩm Phù thấy gương mặt đầy vết m.á.u của , đôi mắt nàng mở to, kìm mà khẽ hét lên.
Không chỉ mặt , nếu kỹ, bộ phần da thịt lộ cơ thể chỗ nào lành lặn!
Ngụy Vô Ngôn mất một lúc mới chắc chắn rằng nhầm.
Đôi mắt lập tức sáng rực lên, gần như bò về phía nàng, bằng giọng run rẩy: “Phù nhi, nàng đến thăm !
Đây là mơ ?”
Thẩm Phù cau mày, trong lòng khỏi dâng lên chút xót xa cho bạn thanh mai trúc mã.
“Ngươi… nông nỗi ?
Ngụy gia thể tru di cửu tộc, tại ngươi dấn chuyện ?
Rõ ràng… rõ ràng…”
Rõ ràng ngươi là đích trưởng tử của Ngụy gia, chỉ cần tiếp tục bước con đường chính đạo, tương lai của ngươi chắc chắn sẽ vô cùng sáng lạn.
Vậy tại ngươi biến thành thế ?
Ngụy Vô Ngôn chỉ ngây dại nàng, dường như thấy những lời nàng .
Đột nhiên, ngây ngô: “Phù nhi, nàng đừng lo, nhanh thôi, còn ai thể chia cách chúng nữa.
Nàng nhất định là của , là của …”
Trong lòng Thẩm Phù dâng lên cảm giác ghê tởm, giống như đây khi bằng ánh mắt đó.
Lại là ánh mắt đó, như thể nàng là một con , mà chỉ là một thứ thuộc về .
Nàng khỏi cảm thấy cay đắng, : “Sao ngươi ? Ta , là với ngươi, nhưng những chuyện thể cưỡng ép .
Dù ép gả cho ngươi, ngươi cũng sẽ hạnh phúc. Ta hứa với ngươi, khi ngươi tìm con gái mà ngươi yêu, sẽ đính hôn với ai khác, cũng lấy chồng.
Giờ ngươi rơi tình cảnh , ngươi còn tương lai gì nữa?
Vô Ngôn, ngươi cho , ép ngươi ?”
Ngụy Vô Ngôn đột nhiên ánh mắt trở nên hung dữ, nắm chặt lấy song sắt, lắc mạnh điên cuồng, đôi mắt như ăn tươi nuốt sống khác: “Thẩm Phù, , nàng những lời đó!
Ta sẽ yêu ai khác, nàng cũng thể gả cho khác.
Nàng là của , mãi mãi thuộc về !”
Thấy Thẩm Phù khẽ rụt , dường như chút sợ hãi mà lùi về , Ngụy Vô Ngôn bỗng như tỉnh cơn mộng, gương mặt hiện lên sự hối hận và tự trách, dịu giọng: “Phù nhi, Phù nhi, nàng đừng sợ .
Ta sẽ hại nàng , vĩnh viễn sẽ .
Chỉ là… quá yêu nàng mà thôi.
Phù nhi, nàng yên tâm, ai ép chuyện , tất cả là do tự nguyện.
Tình cảnh của bây giờ, cũng chỉ là tạm thời thôi. Phù nhi, nàng ?
Sau khi nhận nàng từ hôn, vô cùng đau khổ và tuyệt vọng, cứ mãi tự hỏi sai điều gì, tại thể giữ nàng?
Cuối cùng, hiểu , nguyên nhân giữ nàng là vì quá yếu đuối, một nam tử khả năng, chỉ dựa gia thế, thì thể giữ nàng?”
Đôi mắt bỗng trở nên sáng rực, giống như ánh mắt của con sói săn mồi trong rừng đêm, khóe miệng nở một nụ kỳ lạ,từng chữ từng chữ : “Phù nhi, nàng đợi , lâu nữa, quyền lực tối cao sẽ trong tay .
Đến lúc đó, sẽ còn ai thể cướp nàng khỏi tay nữa, còn ai…”
Nhìn , trong lòng Thẩm Phù ngừng run rẩy.
Dường như đến tận lúc , nàng mới thực sự thấy rõ thanh mai trúc mã của , rốt cuộc là loại gì.
Tô Lưu Nguyệt chờ ở bên ngoài một khắc, Thẩm Phù ngoài.
Nàng khẽ nhướng mày, bước tới hỏi: “Sao ? Hắn tại ?”