TÁI SINH KHÁM PHÁ BÍ MẬT ĐEN TỐI ĐẰNG SAU THẾ LỰC CỦA TRIỀU ĐÌNH - Chương 389
Cập nhật lúc: 2025-10-20 07:10:12
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưởng công chúa Trường Hỷ ngẩn , giọng khỏi trở nên căng thẳng: “Có Vân Khắc gì với con khi rời ?
Nếu Tiết gia xảy chuyện, con chắc chắn sẽ liên lụy, tên nhóc đó hẳn sắp xếp chứ?”
Nói đến đây, bà kìm mà dậy, : “Không , càng con , càng thấy yên tâm.
Chi bằng khi Vân Khắc về, con cứ ở phủ của .
Những chuyện khác dám đảm bảo, nhưng bảo vệ con khỏi tay Hoàng thượng, vẫn tự tin …”
Tô Lưu Nguyệt mỉm Trưởng công chúa Trường Hỷ đang cau mày, : “Cô cô, đó chỉ là suy đoán của con, cần quá lo lắng.
Hơn nữa, dù bọn họ thực sự tay với Tiết gia, cũng sẽ nhanh như .
Trước khi điều đó xảy , con thể ở phủ Trưởng công chúa, nhưng đó, con vẫn trở về.”
Trưởng công chúa Trường Hỷ đồng ý: “Tại ?
Chẳng lẽ con tin rằng cô cô thể bảo vệ con ?” “Không .”
Tô Lưu Nguyệt khẽ mỉm , giọng điềm tĩnh: “Con chỉ liên lụy đến cô cô.”
Nếu chỉ Hoàng thượng là kẻ thù, Trưởng công chúa Trường Hỷ thể bảo vệ nàng.
vấn đề là, kẻ thù lớn nhất của họ bây giờ e rằng Hoàng thượng.
Sau đó, Tô Lưu Nguyệt lấy lý do ở bên cạnh Trưởng công chúa Trường Hỷ nên ở phủ Trưởng công chúa.
Như nàng và Chu Vân Khắc dự đoán , khi Chu Vân Khắc xuất chinh, sóng gió nhắm các quan triều cũ trong Tân Kinh trở nên dữ dội hơn bao giờ hết.
Dù nhóm quan ủng hộ Chu Vân Khắc liều mạng ngăn chặn, Hoàng thượng vẫn đến mức đại khai sát giới, nhưng hầu như mỗi ngày đều gia đình quan triều cũ điều tra, phong tỏa, thậm chí bãi chức hoặc mắc tội.
Trong Tân Kinh, các quan triều cũ ai nấy đều lo sợ, tình hình còn khắc nghiệt hơn cả lúc Đại Khánh mới thành lập.
Những quan triều cũ đình chỉ công tác đây vẫn cố gắng tìm hiểu tình hình triều đình, hy vọng sớm phục chức.
giờ đây, họ chỉ dám co trong nhà, dám bước ngoài nửa bước.
Còn những quan triều cũ vẫn tại vị thì ngoài việc thực hiện nhiệm vụ, dám bàn luận bất cứ điều gì khác.
Mỗi ngày, họ chỉ thầm cảm ơn vì các quan viên điều tra trong cung đến gõ cửa.
Tuy nhiên, con ai cũng lòng tự trọng, ai thể chịu đựng mãi sự áp bức và bất an như .
Cuối cùng, một ngày nửa tháng , con trai nhà quyền quý triều là Lưu gia, đảm nhiệm chức vụ trong Vũ Khố Tư, cố gắng mang theo một lô vũ khí trốn khỏi Tân Kinh.
binh sĩ trấn giữ cổng thành phát hiện và bắt giữ, phá vỡ thế giằng co đang diễn .
Vốn dĩ, là quan chức trong Vũ Khố Tư, mang theo một ít vũ khí khỏi thành, chỉ cần lý do chính đáng thì thường sẽ ai kiểm tra.
Tuy nhiên, vì Lưu gia trong danh sách các gia đình quan trọng cần điều tra của Hoàng thượng, nên hành động của đều chú ý.
Và sự chú ý mang hậu quả.
Khi lính gác ép hỏi, vị quan trẻ nhà Lưu gia bỗng mất kiểm soát, giơ lên một thanh đại đao, hét lên “Hôn quân diệt !
Kẻ hèn diệt !
Kẻ bạo ngược, đáng c.h.ế.t hết!” cùng thuộc hạ của lao c.h.é.m g.i.ế.c binh sĩ gác cổng, sát hại hàng chục .
Sau khi bắt, vẫn gào thét t.h.ả.m thiết: “Thà c.h.ế.t oanh liệt còn hơn sống nhục như ch.ó lợn!
Đại Yến vạn tuế!
Chung lão tướng quân vạn tuế!
Thập Nhất hoàng tử vạn tuế!”
Sự kiện suýt Hoàng thượng, vốn căm phẫn vì cuộc nổi loạn của Chung lão tướng quân, nổi điên.
Ngài lập tức hạ lệnh tịch thu tài sản của Lưu gia và xử lý họ với tội danh mưu phản!
đó mới chỉ là khởi đầu.
Sau đó, gần như mỗi ngày, trong Tân Kinh đều bùng nổ các cuộc xung đột.
Những xung đột đến từ các quan triều cũ thể chịu đựng nổi tình cảnh hiện tại, hoặc từ những nhóm phản động triều cũ lợi dụng cơ hội gây rối.
Tân Kinh trong thời gian ngắn, chỉ các quan triều cũ lo lắng mà cả cuộc sống của thường dân cũng ảnh hưởng nghiêm trọng.
Ngày hôm đó, Tô Lưu Nguyệt ăn xong bữa trưa sự giám sát chặt chẽ của Trưởng công chúa Trường Hỷ, thậm chí còn uống hết một bát tổ yến chưng đường phèn.
Sau bữa ăn, Trưởng công chúa Trường Hỷ dẫn Tô Lưu Nguyệt dạo trong vườn để tiêu thực, than thở: “Ai mà ngờ, Vân Khắc mới rời một tháng mà cả triều đình hỗn loạn đến mức .
Hoàng của , thật sự là đến khi chúng nhân rời bỏ, ngài mới nhận sai lầm đến mức nào.”
Bà mỉm cay đắng.
Tình cảm của bà đối với hoàng của , từ đến nay luôn đầy phức tạp.
“May mà những Vân Khắc để vẫn luôn cố gắng ngăn cản tình hình trở nên kiểm soát , nhưng thấy, nếu tiếp tục như thế , họ cũng sẽ bất lực thôi,” Trưởng công chúa Trường Hỷ thở dài.
Tô Lưu Nguyệt chỉ mỉm nhạt, gì.
Trưởng công chúa Trường Hỷ cũng Tô Lưu Nguyệt thêm phiền lòng vì những chuyện , bà chuyển chủ đề: “ , hôm qua Vân Khắc gửi thư nhà về ?
Trong thư gửi cho con, gì ?
Tên nhóc , thư gửi cho lúc nào cũng chỉ báo tin bình an đơn giản, bảo nhiều thêm vài câu, cứ như là lấy mạng .”
Tô Lưu Nguyệt bật nhẹ nhàng, đáp: “Vẫn là như cũ, rằng vẫn đang giằng co với Chung lão tướng quân ở ngoài thành Vân Châu.
Chung lão tướng quân hiện nay năm vạn binh mã,nhưng phía Điện hạ, cộng với quân đội vốn đóng tại đó, tổng cộng mười vạn binh mã thể sử dụng.
Xét về lực lượng, chúng chiếm ưu thế tuyệt đối.
Chung lão tướng quân là một vị tướng già dặn chiến trường, dù quân của ông đủ, nếu chỉ thủ thành thì giữ vững vài tháng cũng thành vấn đề.”
Ban đầu, Chung lão tướng quân lẽ chờ viện binh đến,nhưng ông rằng, viện binh của ông quân Thần Vũ mà Chu Vân Khắc cài sẵn ở các nơi tiêu diệt từ trong trứng nước.
Hiện tại, Chung lão tướng quân chỉ thể tử thủ, nhưng Tô Lưu Nguyệt , điều Chu Vân Khắc nhất vẫn là thuyết phục Chung lão tướng quân, để cần đ.á.n.h mà cũng thể hạ gục đối phương.
Trong thư, rằng nhiều cố gắng liên lạc với Chung lão tướng quân, gửi năm sứ giả qua, nhưng tất cả đều từ chối.
Tuy nhiên, những sứ giả mà phái đều trả về nguyên vẹn.
Điều chứng tỏ, như Chu Vân Khắc nghĩ, Chung lão tướng quân là m.á.u lạnh, tàn bạo.
Chỉ là, trong lòng ông điều gì đó vướng mắc, hoặc một khúc mắc nào đó, khiến ông giao tiếp với Chu Vân Khắc.
Biết tình hình , tối hôm đó, Tô Lưu Nguyệt sai gọi Xuân Hạ, tỳ nữ đây của Chung cô nương đến.
Sau khi Chung cô nương sát hại, Xuân Hạ còn nơi nào để , Tô Lưu Nguyệt thương xót cô nên giữ ở Mãn Nhất Phương để việc vặt.
Xuân Hạ luôn ơn Tô Lưu Nguyệt vì giúp tiểu thư nhà tìm hung thủ g.i.ế.c hại nàng, nên khi Tô Lưu Nguyệt gọi đến và về ý định của , nàng ngẩn ngơ một hồi lâu,cắn môi : “… sẵn lòng thử thuyết phục lão gia, chỉ là… chắc lão gia …”
Dù , nàng cũng chỉ là một hạ nhân nhỏ bé trong Chung gia.
Tô Lưu Nguyệt khẽ mỉm nàng, : “Ta đoán sai thì khúc mắc trong lòng Chung lão tướng quân chính là con gái của ông .
Con gái ông vì ông mà rơi chốn nhơ nhớp như giáo phường, chịu đựng bao nhiêu sự nh.ụ.c m.ạ của đời.
Bây giờ nàng c.h.ế.t, ông thậm chí còn thể đòi công bằng cho nàng.
Ông dường như đang trách triều đình Đại Khánh công bằng với Chung tiểu thư, nhưng thực , ông cũng đang trách chính .”
Đôi mắt của Xuân Hạ bỗng chốc đỏ hoe, nàng lắc đầu : “Không , tiểu thư bao giờ trách lão gia cả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-kham-pha-bi-mat-den-toi-dang-sau-the-luc-cua-trieu-dinh/chuong-389.html.]
Nàng rằng kết cục cũng điều lão gia mong …”
“Vậy thì ngươi hãy đem những suy nghĩ của tiểu thư đây cho Chung lão tướng quân, và cả lời của Chung cô nương rằng ‘Ta xem, Đại Khánh ngày nay thực sự lặp vết xe đổ của Đại Yến, thực sự đem đến cho bách tính một cuộc sống yên ’, ngươi hãy kể tất cả cho Chung lão tướng quân .”
Tô Lưu Nguyệt khẽ mỉm , : “Chung lão tướng quân là thông minh, ông sẽ tự hiểu điều mà Chung cô nương thực sự mong là gì.”
Đã năm ngày trôi qua kể từ khi Tô Lưu Nguyệt phái Xuân Hạ đến chỗ Chung lão tướng quân.
Tuy nhiên, vì cách từ Tân Kinh đến vùng Đông Bắc xa, dù Xuân Hạ cùng những khác ngày đêm cũng mất bảy tám ngày mới đến tiền tuyến.
Đây là đầu tiên Tô Lưu Nguyệt thực sự cảm nhận sự bất tiện của giao thông thời cổ đại.
Nghe Tô Lưu Nguyệt , Trưởng công chúa Trường Hỷ khỏi nhíu mày, nhưng nàng một cái, bà cuối cùng cũng gì thêm.
Phía Chu Vân Khắc thể giằng co vài tháng cũng , dù gì họ cũng chiếm ưu thế, chiến thắng chỉ là vấn đề thời gian.
vấn đề ở đây là Tân Kinh thể chịu đựng thêm vài tháng nữa.
Nếu tình hình tiếp tục kéo dài, nhất định sẽ xảy bạo loạn quy mô lớn.
Đến lúc đó, Chu Vân Khắc đang mắc kẹt chiến trường cách xa hàng nghìn dặm, Tân Kinh sẽ trở nên thế nào.
Chỉ là, Trưởng công chúa Trường Hỷ đành lòng Tô Lưu Nguyệt thêm phiền lòng, cuối cùng chỉ đành nuốt hết những lo lắng trong và giả vờ vui vẻ trò chuyện với nàng.
Tuy nhiên, dù Trưởng công chúa Trường Hỷ cố gắng thế nào để giữ Tô Lưu Nguyệt tránh xa khỏi những chuyện , thì những gì cần đến vẫn sẽ đến.
Bảy ngày , một buổi trưa, Tô Lưu Nguyệt đang bên lò sưởi trong phòng sách, tay nhẹ nhàng vu.ốt ve bụng vẫn còn phẳng lì.
Theo lý thuyết, nàng m.a.n.g t.h.a.i gần ba tháng, nhưng bụng vẫn hiện rõ.
Nàng hỏi Mặc thái y, ông rằng điều là bình thường, thường thì từ ba đến bốn tháng, bụng mới bắt đầu to .
Đứa bé trong bụng nàng cũng ngoan, nàng hầu như ốm nghén nặng, chỉ nhạy cảm hơn với mùi vị của thức ăn và một chút mệt mỏi.
So với đại tẩu Vương thị, từng ăn gì trong thời gian mang thai, tình trạng của cô dễ chịu hơn nhiều.
Tô Lưu Nguyệt đang say sưa sách thì giọng của Nhĩ An vang lên: “Nương nương, Trưởng công chúa điện hạ dặn nhà bếp nấu cho một bát canh gà đen, bảo chúng nô tỳ giám sát nương nương uống hết.”
Thời gian gần đây, điều duy nhất khiến Tô Lưu Nguyệt cảm thấy bất lực là Trưởng công chúa Trường Hỷ dường như đang nuôi nàng như heo.
Ba bữa chính đành, bà còn thường xuyên chuẩn những bữa phụ, mỗi ngày nàng ăn đến năm bữa.
Nàng đặt cuốn sách xuống, khẽ nhăn mặt: “Ta nhớ rằng, chẳng mới ăn trưa xong ?”
Nhĩ An mỉm : “Nương nương nhớ nhầm ạ.
Giờ là giờ Thân ( ba giờ chiều), hơn một canh giờ kể từ lúc chúng ăn trưa.
Chỉ một bát canh thôi mà, sẽ chiếm nhiều chỗ trong bụng .”
Nhĩ An giờ đây đồng minh mạnh nhất, nếu Tô Lưu Nguyệt chịu ăn, nàng liền chạy ngay mách Trưởng công chúa Trường Hỷ.
Tô Lưu Nguyệt chỉ thể lườm nàng một cái, nhẹ thẳng lên: “Thôi , sẽ uống, ngươi bây giờ càng lúc càng vô phép.”
Nhĩ An chỉ đáp: “Nô tỳ cũng chỉ vì nương nương và tiểu chủ tử trong bụng nương nương thôi.
Mấy hôm , phu nhân Vương thị sinh hạ một bé trai kháu khỉnh, cả nhà Đại công gia đều vui mừng khôn xiết.
Từ khi Đại công gia đình chỉ chức vụ đến nay, đây lẽ là tin vui lớn nhất đối với họ.
Nếu họ nương nương cũng mang thai, sẽ còn vui mừng thế nào nữa.”
Phu nhân Vương thị mà Nhĩ An nhắc đến chính là đại tẩu của Tô Lưu Nguyệt, Vương thị.
Vương thị sinh con trai nửa tháng , theo lời báo của tiểu đồng, phụ của nàng, Vân thị, vì quá vui mừng, ôm chặt đứa trẻ cả đêm rời.
Tô Lưu Nguyệt cũng mừng cho họ, điều khiến những ngày tháng đình chỉ chức vụ của Đại công gia cũng bớt nặng nề hơn phần nào.
Tô Lưu Nguyệt uống một ngụm canh gà nóng, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Chắc chắn đến lúc đó đại mẫu sẽ trách vì sớm với họ.”
Thực , nàng cũng khá nhớ những lời càu nhàu của Vân thị.
Khi nàng và Nhĩ An đang uống canh trò chuyện, Nhĩ Tư bất ngờ hớt hải chạy , sắc mặt tái nhợt.
Tô Lưu Nguyệt khẽ nhíu mày, đặt muỗng canh xuống, thẳng dậy, trầm giọng hỏi: “Đã xảy chuyện gì?”
Nhĩ Tư khẽ c.ắ.n môi, một lúc lâu mới nghẹn ngào : “Không , nương nương, nô tỳ… nô tỳ đám bếp bàn tán, tối qua, quan binh triều đình tìm thấy mấy bản đồ bố phòng của Tân Kinh và các khu vực lân cận trong kho của nhà họ Phùng.
trong những nhà họ Phùng quan, một ai chức vụ cần tiếp cận những bản đồ !
Gia chủ của nhà họ Phùng, Phùng Trung thừa, một mực phủ nhận, rằng những bản đồ bố phòng của họ,họ cũng chúng từ !
Tuy nhiên, Du Tể tướng vẫn lệnh bắt giữ bộ nhà Phùng.
Sau đó, con trai út của Phùng Trung thừa, Phùng Thất Lang, chỉ rằng những bản đồ đó là do… là do Tiết Đại nhân mang đến khi đến thăm nhà họ Phùng…”
Trong Tân Kinh, gọi là Tiết đại nhân còn thể là ai khác?!
Trái tim Tô Lưu Nguyệt chùng xuống, nàng lập tức dậy: “Đại cữu hiện giờ thế nào ?”
Phùng Trung thừa là cấp trực tiếp của Đại cữu, đây Đại cữu ông đề bạt, nhờ đó mới vững ở Ngự Sử Đài.
Có thể , Đại cữu là do Phùng Trung thừa một tay dìu dắt.
Với mối quan hệ , việc Phùng gia chỉ đích danh Đại cữu khiến ông càng khó thoát khỏi liên lụy.
“Nô tỳ… nô tỳ …”
Nhĩ Tư lúng túng lắc đầu, “Nô tỳ tin , lập tức về báo cho nương nương…”
Tô Lưu Nguyệt trầm ngâm suy nghĩ trong giây lát, quả quyết : “Nhĩ Tư, ngươi gọi Phong Khởi đây…”
“Lưu Nguyệt , con đừng vội.”
Giọng của Trưởng công chúa Trường Hỷ đột nhiên vang lên từ bên ngoài.
Ngay đó, bà Minh Ngọc cô cô dìu , bước nhanh đến và với vẻ bất đắc dĩ: “Ta tin con sẽ giữ bình tĩnh, nên mới dặn cho con .
Không ngờ, dù phòng kỹ càng vẫn thể ngăn cản đám gia nhân…”
Cũng thể trách họ, bọn họ chỉ là thường, gần đây tình hình Tân Kinh đổi khôn lường, việc họ quan tâm và bàn tán về nó là điều khó tránh khỏi.
Nhĩ Tư lập tức quỳ xuống, : “Là của nô tỳ, xin Trưởng công chúa trách phạt…”
“Đứng lên , chuyện của ngươi.
Nếu trách, thì trách kẻ gây tất cả những chuyện .”
Trưởng công chúa Trường Hỷ thở dài một , bước tới đỡ Tô Lưu Nguyệt xuống, : “Sự việc đúng như Nhĩ Tư , nhưng con cũng cần quá lo lắng.
Hiện tại, chỉ Đại cữu của con là đưa Đại Lý Tự để thẩm vấn.
Bên trong Đại Lý Tự của Vân Khắc, họ sẽ tìm cách bảo vệ Đại cữu của con.
Hơn nữa, dù Phùng Thất Lang chỉ đích danh Đại cữu, nhưng theo tin tức thu thập , Phùng Trung thừa phủ nhận lời của Phùng Thất Lang, rằng chuyện liên quan đến Phùng gia, càng liên quan đến Tiết gia.
Trong hơn một tháng qua, Đại cữu của con hầu như rời khỏi Tiết gia, càng từng đặt chân nhà họ Phùng.
Họ định tội Đại cữu của con cũng dễ .”