TÁI SINH NÔNG GIA - TA DỰA VÀO ĐÀO RAU DẠI MÀ PHÁT ĐẠI TÀI - Chương 137: Dục Cầm Cố Túng ---
Cập nhật lúc: 2025-12-08 01:03:45
Lượt xem: 28
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lời dứt, Thúy Bình xách cái giỏ tre nhỏ :
“Thẩm tử, các ngươi ăn mừng gì ? Vừa hôm nay hái chút ngải dại, lấy thịt lạp trộn bột gạo hấp, tối nay thêm món cho các ngươi.”
Trong giỏ tre nhỏ, một cái chén lớn chứa đầy ắp một bát lớn.
Hương Tú tiếp lấy, đổ món ngải dại hấp chén nhà , còn quên trêu chọc nàng:
“Ai da, chúng thật đúng là lộc ăn , mấy ngày nay ngươi mang tai vạt về thì cũng mang măng núi, mấy món đặc sản mùa xuân chúng đều nếm thử hết nhờ ngươi.”
Mặt Thúy Bình ửng hồng, liếc Ngô Lão Nhị, nhỏ:
“Mấy ngày nay các ngươi đều bận rộn, thời gian hái mấy thứ rau dại , cũng chỉ là tỏ chút lòng thành mà thôi.”
“Tốt, đa tạ ngươi. Đợi mấy ngày nữa chúng bận xong, sẽ gọi ngươi đến nhà ăn cơm.”
“Ài, .”
Thúy Bình xoa xoa vạt áo đáp một tiếng, xách giỏ tre chuẩn về. Lý Nguyệt Nga vội vàng liếc mắt hiệu cho Ngô Lão Nhị: “Trời sắp tối , ngươi tiễn một đoạn .”
Ngô Lão Nhị vững như cẩu lão, ghế m.ô.n.g cũng nhúc nhích.
“Nàng ngày nào cũng đường , nhắm mắt cũng về , tiễn gì?”
Thúy Bình rõ mồn một lời , mặt đỏ bừng vội vàng tăng nhanh bước chân. Lý Nguyệt Nga bất đắc dĩ thở dài, vỗ m.ô.n.g dậy, đuổi theo.
Vừa khỏi tiền viện lâu, Lý Nguyệt Nga đuổi kịp Thúy Bình, ôm vai nàng hỏi:
“Sao ? Không vui ?”
Thúy Bình cúi đầu .
Gà Mái Leo Núi
“Cô nương , ủy khuất cho ngươi .
Từ hôm nay trở ngươi đừng đến nữa, nhất là để Ngô Lão Nhị thấy ngươi, cho dù thấy cũng đừng để ý đến .”
Thúy Bình nghi hoặc ngẩng đầu, Lý Nguyệt Nga:
“Thẩm tử, đây là ý gì? Chẳng ngươi bảo hãy thường xuyên lượn lờ mặt Nhị Trụ ca ?”
“Đó là .”
Lý Nguyệt Nga nhịn đưa tay xoa đầu nàng:
“Bảo ngươi ngày ngày lượn lờ mặt , là để lão nhị nhà quen với sự tồn tại của ngươi bên cạnh.
Dựa theo phép rèn thói quen 21 ngày, giờ đến lúc , nên tiếp theo là cho quen nữa. Dục cầm cố túng, hiểu chứ?”
“Ồ~~ hiểu…”
Thúy Bình lắc đầu, thăm dò hỏi:
“Ngươi chắc chắn sẽ khiến quên sạch sành sanh ? Hai ngày nay phát hiện , ngoài loạn .”
Lý Nguyệt Nga ngẩn , thể nổi: “Ngươi ai ngoài loạn?”
“Còn thể là ai? Ngô Xuân Lan chứ ai.”
Môi Thúy Bình chu thể treo cả quả hồ lô.
Lý Nguyệt Nga gắng sức kiềm chế cảm xúc đang dâng trào trong lòng, ôn tồn hỏi: “Nàng trò gì nữa?”
“Hừ, ngày nào cũng ăn diện rực rỡ, đợi đường Nhị Trụ ca về nhà, nghĩ đủ cách tìm cơ hội chuyện với , thấy hai !”
“Vậy Ngô Lão Nhị phản ứng thế nào?”
Nói đến đây, mặt Thúy Bình thoáng qua một tia đắc ý:
“Nhị Trụ ca thèm để ý đến nàng , thấy nàng là chạy nhanh hơn cả thỏ.”
“Coi như còn chút cốt khí!”
Lý Nguyệt Nga hừ một tiếng, Thúy Bình :
“Vậy nên ngươi đừng sợ, cứ theo lời thẩm t.ử . Dù thì và ngươi cũng cùng một lòng, Ngô Xuân Lan thể gây sóng gió gì chứ?”
“Được, thẩm tử, lời ngươi.”
Thúy Bình đáp một tiếng, vui vẻ bỏ .
Lý Nguyệt Nga chắp tay lưng về nhà, đến đại sảnh, liền cất giọng quát lớn:
“Ngô Lão Nhị, ngươi cút đây cho lão nương!”
Ngô Lão Nhị vội vàng từ phòng bếp chui , thấy mặt Lý Nguyệt Nga đen như đ.í.t nồi, lập tức theo phản xạ rụt cổ :
“Nương, chuyện gì ?”
“Quỳ xuống, hỏi ngươi một chuyện.”
Ngô Lão Nhị mặt đầy khó hiểu: “Nương, nhà chúng từ bao giờ hỏi chuyện còn quỳ xuống ? Người học trò mới của ai?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-nong-gia-ta-dua-vao-dao-rau-dai-ma-phat-dai-tai/chuong-137-duc-cam-co-tung.html.]
“Quỳ xuống!”
Lý Nguyệt Nga quát lớn một tiếng, Ngô Lão Nhị “rắc” một tiếng liền quỳ xuống.
“Ngươi với Ngô Xuân Lan rốt cuộc là ?”
“Sao là ?”
Ngô Lão Nhị như hòa thượng cao một trượng hai, hiểu gì.
“Ta Ngô Xuân Lan ngày nào cũng đợi ngươi ở bên ngoài, cố tình tạo những cuộc gặp gỡ tình cờ đó?”
Ngô Lão Nhị oan ức ngẩng đầu: “Nương, Ngô Xuân Lan chân mà, trong thôn chỉ một con đường .
Con mỗi ngày đến nhà sư phụ nhất định qua con đường , gặp con thì con thể gì?”
Lý Nguyệt Nga khoanh tay hừ lạnh: “Sao , nữ thần năm xưa vẫn còn nhớ nhung ngươi, Thúy Bình quan tâm chu đáo đến ngươi, gần đây đắc ý chứ gì?”
“Nương, gì chứ?
Ngô Xuân Lan cái đức hạnh đó, con sớm c.h.ế.t tâm với nàng .
Huống hồ ngày ba mươi Tết, nàng đối xử tệ với con như , nếu con còn ý nghĩ gì về nàng , thì thành thế nào?”
“Coi như ngươi còn chút tỉnh táo.”
Lý Nguyệt Nga hài lòng gật đầu: “Nếu đến đây, một lời khó cũng .
Cô nương Ngô Xuân Lan , phẩm hạnh bất chính, bao gồm cả nhà họ đều ưa.
Ngươi nhất nên quản cho chặt hạ của , nếu như dây dưa rõ ràng với nàng , đến lúc đó ngươi hãy cút khỏi nhà chúng , bày trò gì ‘cõng roi xin tội’ ngươi xem thèm để ý đến ngươi …”
“Nương, con .”
Ngô Lão Nhị liên tục đảm bảo với nàng.
“Được , dậy .”
Lý Nguyệt Nga chắp tay lưng phòng bếp, Ngô Lão Nhị như cái đuôi theo , vươn dài cổ hì hì hỏi:
“Nương, đột nhiên nhắc đến chuyện ? Có Thúy Bình với ?”
“Ngươi đừng quản ai , dù nếu bắt gặp, lão nương sẽ trực tiếp phế bỏ ngươi!”
Ngô Lão Nhị hết khí, cúi đầu .
Tối hôm đó, trứng gà và ngọn xoan xào thành một đĩa lớn, măng núi mà Hà thị hàng xóm mang sang, xào cùng thịt lạp.
Cộng thêm món ngải dại hấp thịt lạp mà Thúy Bình mang đến, đều là những món sơn hào tươi ngon của mùa .
Thêm nữa, hôm nay tâm tình nàng thực sự phấn chấn, Lý Nguyệt Nga liền sai hai tỷ Điềm Điềm đong ba cân rượu, cả nhà cùng , ăn uống, cũng coi như giải khuây mệt mỏi.
Ngô lão nhị vốn dĩ hôm nay tâm tình , nhưng Lý Nguyệt Nga mắng cho một trận, lập tức như tạt một chậu nước lạnh.
Vì , biến bi phẫn thành tửu lượng, quấn lấy Trần Văn Giang, uống cạn ba cân rượu sót giọt nào.
Mọi ăn cơm xong liền lập tức rửa mặt ngủ, ngay cả thời gian chuyện phiếm cũng , gần đây việc thực sự quá mệt mỏi.
Chẳng mấy chốc, trong phòng vang lên tiếng ngáy ngáy nối tiếp .
Ngô lão nhị hai ngày nay mệt mỏi đến thế.
Làm hòm sách, đều là dựa sự khéo léo của đôi tay, cần dùng quá nhiều sức lực.
Thế là dậy giải quyết nỗi buồn, bước thấp bước cao mò mẫm đến nhà Tôn Thúy Bình.
Nói cũng thật trùng hợp, hôm nay cha và trưởng của Tôn Thúy Bình vặn ở nhà, trong núi Nguyệt Lượng hổ xuất hiện, quan phủ tổ chức các cao thủ dân gian đ.á.n.h hổ.
Cha con Tôn Hữu Kim cũng theo.
Người mở cửa chính là Thúy Bình.
Nàng mới tắm xong, tóc mai còn vương những giọt nước long lanh.
Vừa thấy Ngô lão nhị, Thúy Bình tiên là vui mừng, ngay đó liền nhớ tới lời Lý Nguyệt Nga dặn dò, lạnh nhạt với Ngô lão nhị.
Thế là sắc mặt nàng trầm xuống, một câu: “Ngươi đến gì!”, toan đóng cửa .
Điều trong mắt Ngô lão nhị, chính là sự chột khi mách lẻo.
Một bàn tay dùng sức đẩy mạnh cửa , trực tiếp xông bên trong.
Thúy Bình cưỡng chế đè nén sự hoảng loạn trong lòng, hỏi: “Ngươi đến gì?”
“Ta đến gì? Ngươi xem đến gì?”
“Ngươi , ngươi đến gì?”
Ngô lão nhị ợ một cái, xuống bên bàn, chán nản cuộn mái tóc lòa xòa trán, một tay chống cằm Thúy Bình,
“Ngươi thật , thấy Ngô Xuân Lan chuyện với , ngươi trong lòng thoải mái đúng ? Ghen , ?”