“Chị em , từ hôm nay trở , dù bà  đá  ,  cũng  buông cái đùi vàng của bà  nữa , chúng   vinh cùng vinh, nhục cùng nhục!” Tưởng Bối Nhi khoa trương ôm lấy cánh tay , rên rỉ .
“Yên tâm ,  sẽ  đá bà , trừ khi Phí Dĩ Ninh đá cả hai chúng .”
“Phí Dĩ Ninh sẽ đá bà á? Thôi ,  nghi ngờ   hai  kết hôn , dù bà  cắm sừng cho Phí thiếu gia,   cũng  nỡ đ.á.n.h bà một cái .”
Đây là lời gì thế?  dở  dở , “Chị ơi, bà  chuyện  cơ sở chút  ?”
“Huhu,  mặc kệ, tóm     sẽ  bao giờ xa bà nữa!”
Khi  qua hành lang,  thấy ông già đang khoác tay Tần Chân Chân trong chiếc váy  hội trắng từ từ bước .
“Ê, ba của bà cũng đến ?”
Trạm Én Đêm
“Ừm.”
Tưởng Bối Nhi  với giọng châm biếm: “Cô em kế của bà đúng là  bận rộn, chỗ nào  tiệc tùng hội họp giới thượng lưu lớn nhỏ ở Kinh thành là  bóng dáng cô .”
 chỉ hờ hững liếc  Tần Chân Chân một cái,  thu  ánh mắt.
Hai   trò chuyện  .
Đối diện  tới một  đàn ông mặc vest xanh đậm, dáng  cao ráo, ngoại hình cực kỳ tuấn tú.
 thấy lạ mặt,  khỏi  thêm vài .
“Em trai của Phương Chi Viễn,   là con ngoài giá thú mà nhà họ Phương nuôi dưỡng nhiều năm ở nước ngoài, gần đây mới  đón về.” Tưởng Bối Nhi thì thầm  tai .
“Thật ? Anh  trông  giống  trai  lắm.”
“Không cùng  sinh , đương nhiên là  giống , vị  gần đây là nhân vật hot của chúng  đấy.”
“Nói thế nào?”
“Đẹp trai,   tiền chứ , dù là con riêng, nhưng bố   cưng chiều  ít .”
…
Hai chúng  tán gẫu một lúc, điện thoại  nhận  một tin nhắn.
Phí Dĩ Ninh gửi đến:【Bảo bối, lên tầng hai chỗ hồ bơi, rủ Tưởng Bối Nhi  cùng.】
Chuyện gì thế ?
Mặc dù  kỳ lạ, nhưng  vẫn dẫn Tưởng Bối Nhi lên tầng hai.
Một nhóm thanh niên đang vui đùa ở đây.
Phí Dĩ Ninh đang   cửa kính từ sàn đến trần,   giơ điện thoại trong tay lên với .
  nhận  một tin nhắn:【Đi từ phía trong hồ bơi, đừng  bên ngoài.】
Không    đang  gì, chúng    từ đường lát đá bên ngoài .
“Anh định  gì thế?”
Phí Dĩ Ninh  với ,  : “Cô Tưởng Bối Nhi, nếu cô  thể trong vòng mười phút khiến Tần Chân Chân  từ phía ngoài hồ bơi qua đây,  sẽ trả cô một triệu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-ruc-ro/chap-15.html.]
Tưởng Bối Nhi lập tức hứng thú: “Thật ?”
“Quân tử nhất ngôn.”
 mù tịt.
Trước khi , Tưởng đại tiểu thư ghé sát tai : “Này Y Nhu đồng chí,  thấy chồng bà  vẻ  ngốc tiền nhiều đấy!”
38.
Không lâu ,  bậc thang  một cô gái đang  về phía .
Là Trần Ngọc Châu.
Hôm nay cô  mặc một chiếc đầm  hội đuôi cá màu champagne, kết hợp với  hình mảnh mai, thon gọn, trông vô cùng ngọt ngào và đáng yêu.
Phí Dĩ Ninh nhíu mày: “Bảo bối, em  cầm chân Trần Ngọc Châu ,  khi Tưởng Bối Nhi đến, đừng để cô    con đường bên ngoài hồ bơi.”
Mặc dù    đang  gì, nhưng  vẫn nhanh chóng bước tới gọi Trần Ngọc Châu.
“Làm gì?” Giọng đối phương  mấy thiện chí.
“Có thời gian ? Chúng   chuyện chút.”
“ với cô  gì để  chứ?” Trần Ngọc Châu trợn mắt, tỏ vẻ vô cùng kiêu ngạo.
“Sao    gì để ? Hai chúng  hẳn là   nhiều chủ đề chung đấy.”
Cô  tưởng  đang ám chỉ , tức giận  thôi: “Tống Y Nhu, đừng tưởng cô ở bên Phí Dĩ Ninh thì  thể   gì! Sẽ  ngày,  Dĩ Ninh sẽ nhận  bộ mặt thật của cô mà chia tay cô thôi!”
“Ồ,  cô  xem, bộ mặt thật của  rốt cuộc là như thế nào ?”  tiếp tục câu giờ với cô .
“Cô…” Trần đại tiểu thư rốt cuộc quá đơn thuần, chỉ vài câu    chọc cho mặt mày tái mét: “Tống Y Nhu, đức hạnh của cô như thế nào, trong lòng cô   tự  ?”
 lắc đầu: “Không, cô    thử.”
“Cô  gây sự  ?”
“Sao  thế?  là chân thành tiếp thu ý kiến của cô,  cô  thích  như , thì chắc chắn  lý do của cô đúng ?”
“Bất kể lý do của cô là gì,  đều quyết định thành khẩn tiếp nhận.”
Trong lúc   một tràng vô nghĩa, Tưởng Bối Nhi cuối cùng cũng dẫn Tần Chân Chân bước đến từ bậc thang.
“Mày gọi tao đến đây  gì?” Tần Chân Chân  thấy , mặt tối sầm , giọng điệu vô cùng mất kiên nhẫn.
“Đã bảo là giới thiệu trai  cho cô mà, , ở đằng  đấy   ? Đông thế  kìa.” Tưởng Bối Nhi nghiêm trang chỉ  nhóm thiếu gia giàu  đang   ghế mây cạnh hồ bơi.
“Tao cần mày giới thiệu mấy con mèo con ch.ó cỏ  ?” Đối phương khinh thường .
“Mèo con ch.ó cỏ? Thấy thằng tóc vàng  ? Cháu trai của Chủ tịch tập đoàn Dược phẩm Hoàng Thạch đấy. Còn thằng mặc vest xanh , ba của  là ông chủ lớn của truyền thông Phương Chu, công ty ký hợp đồng với hơn một trăm nghệ sĩ đấy.”
“Truyền thông Phương Chu,   qua ? Cũng chỉ hơn thị giá Tống Thị một trăm tỷ thôi.”
Nghe đến đây, vẻ mặt Tần Chân Chân  đổi rõ rệt, bắt đầu đ.á.n.h giá mấy  trai đối diện: “Chúng mày   bụng thế  ? Rốt cuộc đang giở trò quỷ gì?”
“Cô  mắc chứng hoang tưởng  hại ? Đông  thế  thì  giở trò gì ? Đi ?”