“Một thời gian nữa con sẽ đính hôn với Phí Dĩ Ninh, của con bây giờ như thế , Tập đoàn Tống Thị trụ thì phó mặc cho trời , dù thì con cũng lo nữa.” Kiếp còn mơ tưởng dẫm lên xương m.á.u của để trải đường cho đứa con trai cưng của ông ?
Ông mơ giữa ban ngày !
Ba lời , há hốc mồm kinh ngạc, chỉ thiếu chút nữa là phun một ngụm m.á.u cũ: “Tống Y Nhu, con đang gì thế?”
khẽ dừng , khóe miệng nở nụ lạnh lùng: “Con đang , ba tính toán trăm phương ngàn kế, từng bước từng bước đến ngày hôm nay, cuối cùng cũng chỉ là công dã tràng xe cát thôi.”
“Không đến ngày ba trở thành kẻ nghèo mạt, tình già của ba tức đến hộc m.á.u ? Bà dốc hết nửa đời ba đấy.”
“Dù con trai cưng của na đời, thì cũng chỉ là thằng nhóc nghèo mạt sinh bởi ông già nghèo mạt thôi.”
“ chừng, lỡ nó lớn lên cũng may mắn như ba, tìm tiểu thư nhà giàu nào đó để ở rể thì ?”
Ba của xong giận tím mặt, đột ngột giơ tay lên, một cái tát suýt nữa giáng xuống .
quản gia Vương nhanh tay giữ chặt cổ tay .
“Tống Y Nhu, mày! Tốt… …” Ông già tức đến mức năng cũng nên lời.
Tần Chân Chân cuối cùng cũng thể giả vờ nữa, rít lên c.h.ử.i rủa bên cạnh: “Tống Y Nhu, đồ tiện nhân, mày sẽ …”
Ánh mắt Phí Dĩ Ninh chợt sắc như dao. Cô im bặt, dám hó hé thêm lời nào.
Quản gia Vương kịp thời gọi vài bảo vệ từ ngoài cửa , thẳng hàng phía .
Tần Chân Chân từng thấy cảnh tượng , một nữa sợ hãi run rẩy.
Rất nhanh, hai cha con họ mời ngoài.
20.
Ăn tối xong, đáng thương đối diện: “Sau khi về, thể đến nhà ở một thời gian ? Về nhà sẽ ba đ.á.n.h c.h.ế.t mất.”
Ánh mắt Phí Dĩ Ninh dịu dàng và lấp lánh, giả vờ bình tĩnh uống một ngụm nước: “Cô chỉ câu đó để với thôi ?”
Nếu thì còn gì nữa?
“Chẳng lẽ chuyện gì khác để giải thích với ?”
Giải thích? chợt hiểu ngay lập tức.
Chẳng lẽ đang ám chỉ chuyện với ông già, rằng chúng đính hôn ?
Đó là lời lỡ miệng , cố tình chọc tức đối phương mà thôi.
Thấy vẻ mặt ngây , Phí Dĩ Ninh dường như hiểu điều gì. Anh đặt ly nước xuống, vẻ mặt rõ ràng là thất vọng.
Sau khi ánh mắt trở bình thản: “Cô ở thì cứ ở , sẽ bảo chú Vương dọn dẹp một phòng cho cô.” Nói xong, nhấn nút xe lăn, lưng rời .
“Phí Dĩ Ninh!” dậy gọi .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-ruc-ro/chap-8.html.]
Anh dừng : “Trời tối , lên nghỉ ngơi .”
vỗ mạnh trán. Mày ngốc ?
Khoảnh khắc vi diệu như thế, đáng lẽ dốc hết ruột gan mà bày tỏ với chứ:【Thật đính hôn với , chỉ kết hôn với .】
Tại thể thẳng ?
Bỏ lỡ cơ hội như , quả thật quá ngu ngốc!
21.
Chúng ở khu nghỉ dưỡng hai ngày, đến ngày thứ ba mới trở về.
Khi về, xe của Tưởng Bối Nhi, vì về nhà lấy quần áo .
“Lạ thật, bà xe của Phí thiếu gia?”
“Hôm nay về nhà chắc chắn sẽ một trận ẩu đả, Phí Dĩ Ninh thấy bộ dạng hung tợn của .”
Cô chợt hiểu : “Thì là , cần giúp đỡ ? Tài nghệ Tán thủ của chị đây học suôn .”
“ xin nhận lòng , khi nào đ.á.n.h sẽ gọi bà.”
22.
Vừa bước phòng khách, thấy hai khuôn mặt mới.
Người đàn ông trẻ tuổi vẻ quen mặt, nhất thời nhớ .
Còn phụ nữ ăn mặc lộng lẫy, ngoài bốn mươi nhưng vẫn còn sắc vóc , chính là tình già tiểu tam của ba , ruột của Tần Chân Chân – Trần Lệ Mai.
Chắc là về hai hôm .
Nhìn cái bụng nhô lên của bà , ít nhất cũng năm, sáu tháng.
Tần Chân Chân thấy , sắc mặt đột ngột đổi, vẻ mặt hận đến ngứa cả răng: “Tống Y Nhu, mày còn mặt mũi mà về ?”
sắp cô chọc : “Mở to mắt ch.ó mà cho rõ, đây là nhà họ Tống, họ Tống, mới là chủ nhân ở đây. Còn lũ ăn mày các mới là nên cút khỏi nhà !”
Giây tiếp theo, tiếng gầm giận dữ của ba vang khắp phòng khách: “Tống Y Nhu, mày đang mắng ai là ăn mày?”
Ông già vẫn đột quỵ.
khỏi chút thất vọng: “Còn mắng ai nữa? Đương nhiên là mắng cái lũ con gái riêng và Hồ ly tinh già liêm sỉ .”
Trần Lệ Mai khẽ dậy, đôi mắt hình tam giác liếc từ xuống , với giọng châm chọc: “Ông xã, đây là con gái lớn của ? Chậc chậc, trông cũng gì!”
Trạm Én Đêm
“Huyền hồ với thằng đàn ông hoang nào mà giờ mới về? là sinh mà dạy, cô còn lấy tự hào ?”
Nghĩ đến phụ nữ chính là kẻ chủ mưu khiến liệt giường bệnh. nắm chặt tay, cố hết sức nhịn xuống cơn thôi thúc xông lên xé nát miệng bà : “Chỉ cần câu đó của bà, thể đảm bảo với bà, thằng con trai trong bụng bà sẽ khá .”
“Mày dám nguyền rủa con trai tao?” Sắc mặt Trần Lệ Mai đổi, tức giận đến mức mặt mũi méo mó.