Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 21: The Conjuring - Chương 383

Cập nhật lúc: 2025-10-23 03:05:40
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi đến cửa ngôi nhà âm khí, tâm trạng của Assath chẳng thể .

Cô chỉ kiếm hai mươi đô cho mỗi đơn, trừ chi phí xe cộ, nhân lực và thảo d.ư.ợ.c thì chẳng còn bao nhiêu. Gặp cầu cứu nhà nghèo khó, cô còn tự bỏ tiền túi — thế khác gì đ.á.n.h quái mà còn bù lỗ?

Cô chỉ còn sáu thùng tiền mặt, nếu đến tìm nhiều hơn thì chẳng đủ mà chi. Hơn nữa, cô để ý là tiền, mà là nhân tính tiền bạc thăm dò .

Thứ gọi là “tiền” , cô bao nhiêu bấy nhiêu; nhưng lòng hiểm ác thì ảnh hưởng trực tiếp đến tâm trạng của cô. Ân một đấu, oán một thăng — ân tình cho nhiều quá, báo đáp , thế là sinh oán hận.

Muốn giữ chất lượng cuộc sống trong kỳ nghỉ, cô hòa nhập với cộng đồng, giữ một cách thích hợp với loài . Mà việc ăn bảng giá rõ ràng chính là cách nhất để vạch ranh giới, dựng lên một bức tường giữa đôi bên.

Hiệu quả lắm.

Vì thế, “việc thiện” kiểu giúp , cô chỉ nhận hai vụ là đủ. Sau khi về, nhất định tăng giá, còn bắt bao cả phí xe và phí dịch vụ.

— Assath, đang chen chúc xe buýt giữa đám nồng nặc mùi mồ hôi, xăng dầu, nghĩ như thế.

Lúc , cô cửa một ngôi nhà ma ở thành phố khác.

Băng qua dải niêm phong màu vàng, cô lấy chìa khóa mở cửa. “Két—” một tiếng, cánh cửa tối om mở , mùi m.á.u tanh còn tan hết xộc thẳng mũi — là mùi m.á.u .

Assath khẽ nhíu mày, dứt khoát đẩy cửa bước căn nhà nhỏ kiểu song lập, thẳng tới hiện trường án mạng.

Theo lời cầu cứu, vật thể kỳ quái là một con búo bê hình , chế tác tinh xảo, sống động như thật — là món đồ quý.

Người cầu cứu rõ ai gửi món quà , nhưng dù cũng chỉ là một con búp bê, cô vẫn đem về nhà. Kinh khủng là, kể từ khi con búp bê đó, hàng loạt sự việc ma quái bắt đầu xảy : quần áo bỗng xáo trộn, hoa tươi nhanh chóng héo úa, d.a.o kéo cánh mà bay... Cô sợ hãi ném bỏ con búp bê, nào ngờ khi về nhà thì thấy nó đang yên ghế sofa.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Sợ hãi cực độ, cô kể hết cho bạn trai, chỉ dọn ngay trong đêm. bạn trai tin, cho rằng cô ảo giác do thiếu ngủ, cần bệnh viện điều trị. Kết quả — khi cô về nhà, đ.â.m c.h.ế.t trong phòng khách, m.á.u vương khắp nơi.

Án mạng xảy ba ngày , nạn nhân c.h.ế.t thảm, cảnh sát định tội là “án g.i.ế.c đột nhập”. Họ tốn bao công sức điều tra, nghi ngờ nhiều khả năng, nhưng vẫn tìm hung thủ.

Họ nghi nạn nhân kẻ thù — . Họ nghi cầu cứu là hung thủ — cũng , vì cô chứng cứ ngoại phạm. Họ nghi băng cướp, nghi sát nhân hàng loạt, nghi kẻ thần kinh đột nhập…

Duy chỉ ai nghi ngờ con búp bê dính đầy máu, tay cầm dao, mặt treo nụ quái dị . Dù thì, “búp bê g.i.ế.c ” — ai tin ?

Người cầu cứu đôi mắt con rối cử động, đêm đêm nó đầu giường cầm dao, vứt nó vẫn về — ai mà tin? Cảnh sát chỉ nghĩ cô điên, cần trại tâm thần.

Không may cho nó, Assath là trong nghề, và cô tin.

Chỉ là, trường lực của cô che giấu quá , khiến ác linh lầm tưởng cô là bình thường — khi cô bước lên nửa cầu thang, cánh cửa “rầm” một tiếng khép , gió lạnh thổi qua phòng, tấm rèm trắng khẽ bay, như hồn ma lượn lờ.

Bầu khí rợn của ngôi nhà lên tới cực điểm. Assath nhếch môi lạnh, theo mùi m.á.u tìm đến con búp bê giường.

:

“Mày đang khiêu khích tao ?”

Đây là phòng ngủ chính.

Chăn ga màu lam nhạt, đồ gỗ màu cà phê, bình thủy tinh cùng bó hoa héo úa — tất cả gợi lên một khung cảnh ấm áp của tuần .

Đáng tiếc, giờ chỉ thấy âm u tang tóc. Nơi là lãnh địa của ác linh.

Assath chằm chằm con búp bê, dường như xuyên qua lớp gỗ mà thấy sinh vật trú ngụ bên trong.

Con búp bê mũi, mắt, khắc chạm như thật, bề mặt nhẵn bóng, mặc vest, thắt nơ, ngay ngắn giường — tỏa thở tà dị.

Có lẽ vì quá lâu, con búp bê chậm rãi ngẩng đầu, trừng mắt cô. Nó tưởng sẽ tiếng hét hoảng sợ, nào ngờ đối phương chẳng động đậy, còn khẽ thở dài.

“Sao loài cứ thích mấy thứ thế nhỉ?”

“Không thì biến thành thú, thì biến thú thành , hoặc cả đống búp bê giả ... để gì cơ chứ?”

Con búp bê còn kịp phản ứng, thấy bóp trong lòng bàn tay của đối phương. — Cô tới đây? Nó rõ ràng vẫn đang giường mà?!

Ngón tay của Assath kẹp lấy đầu nó, lực mạnh đến mức thể bóp nát sọ. Con búp bê hoảng loạn vùng vẫy, rút d.a.o đ.â.m liên tiếp cô, động tác méo mó, điên cuồng.

Tiếng kim loại va chạm “keng—” vang lên, lưỡi d.a.o gãy đôi. Assath vẫn nguyên, hề hấn gì.

Chứng kiến cảnh , nó đờ . Nó hiểu — tại con cứng rắn đến ? Cả d.a.o cũng đ.â.m thủng ? Hay là… cô cũng là một con búp bê?

Assath lạnh lùng :

“Mày khiêu khích tao hai .”

“Ngay bây giờ, tao sẽ tiễn mày xuống địa ngục.”

Cô từ tốn mở rộng trường lực, như dã thú vương giả khẽ mở mắt con mồi.

Con búp bê lập tức mất hết sức phản kháng, rơi tuyệt vọng.

Ác linh phương Tây nào từng gặp cảnh tượng như ? Trong đầu nó chỉ còn một ý nghĩ duy nhất:

“Rốt cuộc… cô là thứ gì ?”

Con búp bê cô mang về nhà, dùng đồ dạy học một .

“Những thứ như nộm, búp bê, đồ chơi hình ... đều là vỏ rỗng,” cô giảng giải cho cầu cứu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-thanh-khung-long-xem-toi-thang-cap-nhu-the-nao/quyen-21-the-conjuring-chuong-383.html.]

“Cô bạch tuộc biển trú ở ?”

“Trong vỏ ốc rỗng ăn hết, trong chai bia thủy thủ vứt , trong chiếc giày mất ở đáy biển... Chỉ cần là cái vỏ rỗng, sẽ sinh vật thấy chui . Tương tự, cũng sẽ sinh vật thấy tìm đến.”

“Chúng tìm vỏ để trú như con tìm nhà. Cô trong một ngôi nhà bao nhiêu , cũng như cô trong con búp bê gì bên trong.”

“Hiểu ?”

“Đừng tùy tiện nhặt đồ hình về nhà. Không con búp bê nào cũng vô hại, nhất là những con xuất hiện bên cạnh cô một cách khó hiểu.”

“Cũng đừng đặt tên cho chúng, đừng coi chúng như . Nếu ...” — Assath — “trường khí của con sẽ nuôi dưỡng linh thể mới. Nếu cô thể chịu trách nhiệm đến cùng mà vứt bỏ chúng, thì… khả năng chúng báo thù là đấy.”

Người cầu cứu tái mặt:

“Vậy... nhà để bất kỳ con búp bê nào ? còn nhiều búp bê, đây? Đốt hết ư?”

Assath: …

Loài luôn tật: Gặp thứ thì mãi mãi hết; Gặp thứ thì chỉ mong nó tan thành tro. Luôn dễ dàng chọn cực đoan.

vật cực tất phản.

Tốt quá hóa dư, quá hóa hư. Tích nhiều của mà điểm dừng, thì “phúc” biến thành “gánh” — giống như mỡ thừa , vàng bạc trong kho, khi sức gánh nổi, phúc mỏng, tai họa sẽ đến.

Xấu cũng — bài trừ quá mức thì thành “trống rỗng”. Nước trong quá thì chẳng cá. Vứt hết cái chắc hơn, mà chắc chắn sẽ khiến bản mất cân bằng.

Búp bê trong nhà cũng thế. Thứ rỗng ruột dễ thu hút linh thể, nhưng linh thể , phần nhiều khí trường của con chiêu cảm đến. Ví như con búp bê tặng, nó chắc rỗng, nhưng chắc chắn chứa đầy tình yêu.

“Không cần ,” Assath .

“Con búp bê ác linh trú ngụ hiếm, lẽ chỉ một con thôi.”

“Cứ yên tâm về , sẽ còn ác linh quấn lấy cô nữa.”

Người cầu cứu rời , con búp bê vẫn trong tay Assath.

Đến tối, cô xách nó bay về nơi nó xuất xứ — một thị trấn rối gỗ, nơi ác linh tụ tập, nơi ở của một “phù thủy” bất tử, chuyên chế tác rối.

Người “phù thủy” biến chính thành một con rối.

Assath hỏi nguyên nhân. Hoặc , từ khoảnh khắc những con rối g.i.ế.c vô vô tội, lý do chẳng còn cần thiết nữa.

Cô vung tay, ngọn lửa rồng bùng lên, thiêu rụi cả thị trấn tội . Sau đó, cô ném con rối trong tay biển lửa.

“Kẻ tội thì chuộc tội, kẻ vô tội thì đầu thai.”

Nhân quả chẳng bao giờ sai.

Thứ Bảy tuần đó, nơi ở của “phù thủy” treo một bảng giá mới: Từ tư vấn đến trừ tà, giá cao nhất lên tới 300 đô.

Trong thời đại mà mức lương trung bình chỉ 900, thu nhập khả dụng chỉ 300, thì cái giá quả là một khoản khổng lồ — đủ khiến bao kẻ tò mò “thử vận” chùn bước, hiểu thế nào là “giữ cách”.

Quá đắt, ai nấy đều bỏ .

Từ chỗ khó khăn mới hai khách đến nườm nượp , vắng tanh — chỉ nhờ dán một tấm bảng giá, Assath điều đó.

quan tâm khách nhiều ít.

Giá cao như thế, thứ ba tìm đến chắc chắn là kẻ tuyệt vọng cùng cực, mà tuyệt vọng thì chẳng mặc cả.

Tốt lắm, định vị khách hàng chuẩn xác.

Từ đó, Assath sống những ngày yên tĩnh, thảnh thơi — cho đến hai tháng , khi gõ cửa nhà cô, cô mới bước trạng thái việc.

“Mời .”

Người tới là một gầy yếu, hốc hác, tinh thần suy sụp, tựa như lâu nghỉ ngơi. Trên bà phảng phất mùi m.á.u và hôi thối, khí trường hỗn độn — hệt như ai đó sống quá lâu giữa những thứ nên chạm tới.

Trước khi bước , bà như con thú mắc bẫy, mờ mịt và tuyệt vọng. qua ngưỡng cửa, bà lập tức cảm nhận sự ấm áp như trong nhà kính, giá lạnh, nặng nề trong đều tan biến, chỉ còn cảm giác dễ chịu ánh nắng —

Bà bật , hiểu rằng đến đúng nơi.

“Xin cô… hãy cứu con gái !”

Con gái bà tên Emily Rose, 19 tuổi, là sinh viên đại học.

Cô bé tươi sáng, khỏe mạnh, tràn đầy ước mơ — nghiệp, , yêu đương, lập gia đình như bao khác.

Chỉ là một cô gái bình thường, chẳng khác gì hàng triệu thanh niên Mỹ khác. Vì thế, mãi hiểu nổi — vì tai ương giáng xuống con ?

“Nó sống trong ký túc xá, nó với rằng, khi đó trong phòng chỉ còn mỗi nó. Đèn sáng, nhưng nó cảm thấy một thứ bóng tối từng — hành lang đen đặc, giơ tay thấy năm ngón, …”

“Nó gặp ma quỷ.”

“Nó đó là mơ thật, chỉ kéo ngược về phòng, xúc phạm… khi tỉnh dậy, nó vẫn giường. Emily tưởng đó chỉ là ác mộng.”

Thế nhưng, ác mộng bám lấy cô .

Từng con quỷ, từng con quỷ một, nhập xác của cô gái trẻ.

Loading...