Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 21: The Conjuring - Chương 384

Cập nhật lúc: 2025-10-23 03:40:05
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Emily luôn tỉnh dậy ba giờ sáng.

Trong cơn hoảng loạn, cô thấy ba tiếng gõ cửa — giữa lúc vùng vẫy tuyệt vọng, cô tỉnh táo mà chìm sâu vực thẳm. Cô phân biệt là mơ, là thực; chỉ thấy thể biến thành chiếc bình chứa ác quỷ, chúng bóp méo xương cốt của cô, giày vò linh hồn cô như món đồ chơi.

Ban ngày cô u mê mờ mịt, ban đêm sợ hãi kinh hoàng. Chẳng bao lâu, Emily gầy rộc , mặt mũi tiều tụy, hốc mắt lõm sâu, da là những đường gân xanh tím ngoằn ngoèo, chẳng còn giống — mà giống như một con dã quỷ.

“Là của ! Nếu chịu tin sớm hơn, tin rằng ác quỷ đang quấn lấy con bé, thì nó …”

Người nghẹn ngào, nổi nữa.

tin đời ma quỷ, chỉ nghĩ con gái vì áp lực học hành mà sinh bệnh tâm thần, hết đến khác đưa con khám.

bác sĩ , chỉ của Emily đều bình thường.

Bình thường ?

Chỗ nào mà bình thường?

Con gái bà ngày càng tiều tụy, chẳng ăn nổi gì, tóc rụng từng mảng, trong miệng thậm chí vang lên một giọng đàn ông tràn đầy ác ý — tự xưng là “quỷ”, và linh hồn của Emily là tế phẩm mà chọn.

Từ khoảnh khắc đó, bà thể tin.

mời mục sư trong giáo đường đến trừ tà cho con bé. Khi nước thánh rưới lên nó, nó bốc khói, khuôn mặt trở nên cực kỳ dữ tợn! Nó bứt đứt dây trói, bò lên trần nhà như thạch sùng, lao xuống c.ắ.n xé mục sư… Emily! Con bé của hiền lành bao, từng hại ai, nhưng ác quỷ điều khiển nó…”

Mục sư c.ắ.n rách cổ, cấp cứu, còn phụ tá của ông bẻ gãy tay, sợ đến nỗi dám .

Còn cô con gái tội nghiệp của bà, tỉnh táo phát hiện vết thương trán và cánh tay của .

Emily run rẩy hỏi:

“Mẹ, con… thương ?”

Bà mỉm :

“Emily sẽ bao giờ thương cả.”

Emily sụp đổ — vì con quỷ trong cô xuất hiện ngay khi cô còn tỉnh táo, mượn miệng cô :

“Hãy cùng g.i.ế.c , Emily.”

Vừa dứt lời, Emily gào lên lao đầu góc tường, quyết chấm dứt mạng sống .

Trong suốt tuần đó, rời mắt khỏi con, ngày đêm ngủ, chỉ sợ một khắc lơ là sẽ mất con mãi mãi. Đến giờ, bà cũng gần như sụp đổ. May , vị mục sư từng thương trắc ẩn mà tay giúp đỡ, bảo bà rằng:

“Ở phố Pearl một nữ phù thủy, lẽ cô cách.”

“Vì thế bà đến đây.”

Ấy há chẳng là sự dẫn dắt của định mệnh .

Assath rót cho bà một tách — thứ nấu cùng nhũ hương, một d.ư.ợ.c và cải ngựa, vị đắng nhưng công dụng trừ tà.

Song, từng trải qua khổ đau thật sự sẽ chẳng thấy vị đắng của thảo d.ư.ợ.c cay nghiệt bằng nỗi thương tâm trong lòng. Trên mái tóc bà phủ đầy sương, trong tim bà phủ đầy tuyết.

“Đây của bà. Đừng tự trách.”

Trong làn nghi ngút, ánh mắt Assath dịu dàng và bao dung, như ánh năm xưa của Susan — đỡ đầu nuôi nấng cô. Cô kế thừa phẩm chất sáng ngời nhất của đỡ đầu, và vô tình trở thành ngọn đèn biển giữa cơn bão.

“Nhiều chuyện là như . Khi trải qua, chẳng thể tin, chẳng thể thấu. một khi trải qua, chỉ cần một thôi, bà sẽ tin đến tận xương tủy.”

“Từ ngu đến giác ngộ là một quá trình đau đớn. Không ai lặp thứ hai. đến giờ, bà hẳn cũng hiểu — trưởng thành và lột xác luôn trả một cái giá lớn, và chính sinh mệnh của bà sẽ bước lên một tầm cao khác.”

Người khổ:

cần cao thấp gì cả, chỉ cần Emily thôi!”

Assath đáp:

“Bà bước lên một tầm cao khác .”

Cô nhận vụ .

Emily đưa trại tâm thần, mà giữ nhà họ Ross, do gia đình và mục sư trông coi. Đến nay, tất cả họ đều kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần.

Assath cùng bà Ross xe buýt thẳng đến nơi — rung lắc suốt hai tiếng mới đến một nông trại nhỏ, đó chính là nhà Emily.

Mùi đồng ruộng quen thuộc — cỏ khô, mùi hôi của súc vật và gỗ tươi — khiến cô nhớ đến trang trại Kent ngày . Chỉ khác là nơi đó mùi sợ hãi, càng thở của quỷ.

Nhìn thoáng qua căn nhà bao phủ bởi năng lượng tiêu cực, Assath bước vùng từ trường của ma quỷ.

Gần như ngay lập tức, ánh nắng bên ngoài mờ , gió trở nên lạnh buốt, còn phía cánh cửa gỗ là một mớ hỗn độn bẩn thỉu.

Cửa sổ và cửa đều chặn kín, còn ánh sáng.

Có lẽ vì bận chăm Emily nên họ bỏ bê việc dọn dẹp — góc tường giăng đầy mạng nhện, bàn học phủ bụi, nền nhà còn vương vụn thủy tinh kịp quét.

Không khí đặc quánh mùi mồ hôi , chất thải, khói t.h.u.ố.c thảo d.ư.ợ.c — hỗn hợp xộc mũi chẳng khác gì vụ nổ hạt nhân. Assath lập tức nhíu mày.

lệnh đầu tiên: “Dọn nhà . Ngay bây giờ.”

“Hả?”

Họ ngờ nữ phù thủy mới đến chẳng vội trừ tà, mà đưa yêu cầu kỳ lạ chẳng liên quan gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-thanh-khung-long-xem-toi-thang-cap-nhu-the-nao/quyen-21-the-conjuring-chuong-384.html.]

Assath lạnh nhạt : “Quỷ thích nơi bẩn thỉu, hỗn loạn. Các dọn dẹp là đang cho nó cảm thấy thoải mái đấy.”

… nhưng mà…”

rằng mỗi họ dọn dẹp, Emily sẽ phát tác, hơn nữa càng lúc càng dữ dội. Cửa sổ cũng mở — chỉ cần ánh sáng lọt , Emily liền phỏng rộp.

Nhất Tiếu Hồng Trần

“Những vết bỏng đó hiện rõ cơ thể cô ?”

.”

Assath bấy giờ mới lên lầu. Cô thấy cô gái gầy gò trói giường, cơ thể gần như còn sức sống, chỉ n.g.ự.c khẽ phập phồng.

Một nửa mái tóc rụng sạch, khắp đầy vết bầm và trầy xước, móng tay đen sì, áo ngủ ướt đẫm nước dãi; khuôn mặt cô vặn vẹo méo mó, nửa bên còn cháy xém.

Assath hiểu — thể xác sắp quỷ chiếm trọn.

vẫn còn cứu .

sang mục sư: “Cô thường tỉnh lúc nào?”

Mục sư, tóc bạc, ánh mắt từ bi mà bi thương:

“Ba giờ sáng. Cô và quỷ cùng tỉnh.”

Ba giờ sáng — thời khắc hoạt động của quỷ. Khi linh hồn Emily dần hòa chúng, cô sẽ biến đổi: sợ ánh sáng, chán ăn, tránh tỉnh táo, thích bóng tối và mùi m.á.u thịt. Cô sẽ dần mất nhân tính, cho đến khi xác và linh hồn đều nuốt chửng.

Mục sư hỏi: “Cô cách cứu cô ? thể dùng Kinh Thánh trừ tà nữa.”

Assath đáp: “Có kẻ cướp nhà cô mà cô chỉ suông, đuổi ? Phải dùng s.ú.n.g máy chứ.”

nhẹ: “Đợi đến ba giờ sáng hãy hành động.”

Mục sư tái mặt: “Đó là sân nhà của chúng!”

Assath nhún vai: “ vốn thích… đá sân nhà .”

họ: “ chỉ một yêu cầu. Dù đêm nay các thấy gì, hãy coi như một giấc mơ. Đừng để nó ảnh hưởng đến cuộc sống .”

“Làm ?”

Mọi do dự, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu.

Sau đó, Assath hối thúc dọn dẹp, cũng mở cửa sổ. Cô chỉ cởi dây trói cho Emily, bên cạnh sách chuyên ngành.

Hành động táo bạo của cô khiến ai nấy kinh hãi, nhưng giọng cô bình thản: “Đi ăn . Nghỉ ngơi . Đêm nay các sẽ chẳng chỗ ngủ .”

Kỳ lạ , lời khiến an lòng. Họ mới nhận kiệt sức. Ăn qua loa vài miếng bánh mì, cả nhà ngủ ghế sofa — một giấc sâu mộng.

Thời gian trôi qua từng giây. Trong nhà yên tĩnh, chỉ còn tiếng lật sách khe khẽ. sự yên tĩnh chẳng kéo dài — khi hoàng hôn tắt và đêm buông xuống, cơn bứt rứt bề mặt bắt đầu dâng lên.

Căn nhà Ross như bước mùa đông — lạnh bốc lên từ lòng đất, ánh sáng như hút hố đen, đèn dầu chập chờn, chỉ soi một góc nhỏ. Ngoài gió rít từng hồi, len qua khe cửa, hú lên như tiếng ma .

Mọi bừng tỉnh. Cũng lúc đó, bữa tiệc của ác quỷ sắp bắt đầu. Trong bầu khí ngột ngạt, sự “tĩnh lặng” chẳng còn kéo dài bao lâu.

Kim giờ chậm rãi chỉ ba.

Hàng mi rụng hết của Emily khẽ run, khí tức bất tường trào dâng.

“Cụp!” — Assath khép sách , ngay khoảnh khắc , Emily mở bừng mắt.

Con ngươi cô lật ngược , chỉ còn tròng trắng, giữa tròng trắng kéo dài một đường ngang đen nhánh — nó phình to thành con ngươi như của dê. “Emily” nhe răng , nước dãi chảy ròng ròng nơi khóe môi.

uốn bật dậy, thể cong như cây cung, “rắc” một tiếng, đầu xoay ngược , đôi mắt trừng thẳng Assath.

Trong “vùng đất của ”, con quỷ coi đối phương là kẻ đặc biệt — nó nhe nanh ghê rợn, giọng đàn ông khàn đục thoát giữa tiếng nức nở của bà Ross:

“Một gương mặt mới ?”

“Mày trông thật ngon đấy, đàn bà.”

“Cô ” duỗi tứ chi dài ngoằng, bò từ giường xuống như một con nhện, nhanh chóng lao về phía Assath. Cô há miệng c.ắ.n tới — nhưng Assath giơ tay chụp lấy mặt cô , tháo kính râm màu nâu mắt.

Đôi mắt rồng màu vàng dựng dọc đối đầu với đồng tử ngang của quỷ. Bàn tay đang bóp mặt Emily từ từ siết chặt — như thể đang xuyên qua xác để nắm lấy linh hồn nhơ nhớp bên trong.

Giữa màn đêm đặc quánh, ngọn lửa rồng màu tím đỏ bùng cháy. Ánh sáng và nóng xé toang phong ấn của quỷ. Giọng của Assath mang theo năng lượng của chân ngôn:

“Mày trông thật đáng ăn đòn, con quỷ xí.”

Lực lượng siêu nhiên lan tràn khắp gian phòng, con chẳng thể xen , thậm chí đủ tư cách để chứng kiến.

Gương mặt Emily co rúm, trong chớp mắt hiện hàng chục khuôn mặt ma quỷ. Từ cổ họng cô bật hàng chục giọng quỷ quyệt chồng chéo:

“Mày là ai?!”

Assath mỉm : “Quan trọng ?”

Cô mở tay — một lưỡi hái hiện trong trung, lửa rồng bốc cao, tóc bạc tung bay trong gió nóng, khí thế của cô bốc lên như triều dâng.

“Khi các ngươi dùng xác loài chìa khóa để bước nhân gian, thì cũng nên thể dùng ‘chìa khóa’ đó để mở cửa địa ngục.”

Không phí lời, cô vung lưỡi hái c.h.é.m xuống.

Ngay lập tức, căn nhà Ross nứt đôi, Emily mở một khe nứt đỏ đen — thở của địa ngục tuôn trào, tràn ngập khắp gian.

Loading...