Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 21: The Conjuring - Chương 385
Cập nhật lúc: 2025-10-23 04:12:55
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nếu tận mắt chứng kiến, ai thể tin đời thật sự địa ngục? Nếu đích trải qua, ai dám tưởng rằng trong địa ngục thật sự ma quỷ?
Bức tường ngăn giữa các giới xé toạc. Dòng dung nham đỏ rực chảy cuồn cuộn phía , nóng dữ dội bốc lên, quét sạch cái lạnh âm u của ngôi nhà ma, chỉ còn sức nóng bỏng rát như thiêu thể.
Khe nứt dần mở rộng, nền đất sụp xuống ngừng. Căn nhà nứt đôi nghiêng ngả đổ sập, đất đá cuốn xuống, nhà họ Ross cùng mục sư dìu chạy trốn. ngay lúc , họ thấy Emily lơ lửng giữa trung, vô bàn tay đen sì bấu chặt, siết lấy, trói buộc, từng chút một kéo cô xuống .
“Emily!”
Cơn bão nổi lên từ địa ngục cuốn phăng tiếng gọi của . Assath vung đao c.h.é.m xuống, gọn gàng chặt đứt những cánh tay đen . Rồi cô đặt một bàn tay lên n.g.ự.c Emily, khắc một phù văn bảo hộ, lao thẳng xuống vực lửa.
Linh hồn sống đặt chân địa ngục, lửa lập tức cháy dữ dội hơn. Trong khoảnh khắc vượt qua ranh giới, chiếc kính râm cài nơi túi áo ngoài của cô tan chảy thành tro, nhưng lớp da rồng cô vẫn nguyên vẹn, thậm chí còn lóe sáng phản chiếu long lân.
Lũ quỷ trong địa ngục cảm nhận thở của sinh linh, tranh trườn khỏi ngục tù —
Là con ! Là linh hồn! Là thức ăn!
Hàng trăm đôi mắt dọc, mắt ngang bừng sáng; những móng vuốt gầy gò, cường tráng, méo mó bấu bờ vực, từng đợt quỷ đen chen chúc tràn .
Lần đầu tiên, chúng cần thông qua ma pháp trận, thể búp bê để đến nhân gian. Tựa như Thượng Đế c.h.ế.t, luật cấm vô hiệu, cảm giác tự do khiến chúng hưng phấn gào rú:
“Tự do !”
Chỉ trong nháy mắt, thế giới đảo ngược—Một cái đầu lìa khỏi cổ, tan biến trong lửa rồng tím đỏ. Ánh cuối cùng của nó dừng lưỡi liềm khổng lồ đang rơi xuống, c.h.é.m phăng cả hàng đầu lâu trồi từ khe nứt...
Đó là gì ?
Assath giơ chân, một cú đá nổ tung đầu quỷ. Lửa phong kín lối , cô thì lao sâu trong. Đao vung, phù văn bay, lũ ma quỷ c.h.ế.t như rạ — mà đó chỉ mới là khởi động của cô.
Ngọn lửa tụ thành khuôn mặt tử thần, há miệng nuốt chửng cô. Nó vốn vô hình, nhưng cô vươn tay túm lấy, xoay cổ tay một cái — khuôn mặt vặn tròn, nén chặt thành một khối lửa nhỏ. Cô sải bước tới, nhét thẳng nó miệng một con quỷ khác.
Ngọn lửa nổ tung trong thể nó. Máu thịt lẫn xương vụn rơi như mưa, nhưng kịp chạm đất hóa tro.
Khe nứt dần khép . Ma quỷ nhiều như cát biển, song con nào trốn thoát.
Không thể khác — chân long sinh khả năng trấn áp tà linh. Huống chi cô là Chiến Thần Ứng Long, từng trải vô trận chiến, còn thuộc hàng “tiểu lâu la”. Với kinh nghiệm chiến đấu hàng trăm năm, dù chỉ ở dạng nhân thể, cô vẫn thể một đối đầu muôn ngàn kẻ địch.
Lưỡi liềm vung lên để tàn ảnh, song ma quỷ vẫn quét sạch. Assath hiểu — chúng là thứ thể g.i.ế.c hết. Phần lớn chúng sinh từ ác ý của con . Con còn sống, chúng còn sống; con c.h.ế.t , chúng vẫn sống.
mục đích của cô g.i.ế.c sạch quỷ, mà là đoạt linh hồn thuộc về địa ngục.
“G.i.ế.c nó!”
Nhất Tiếu Hồng Trần
Lũ quỷ gào lên.
Trong thế giới đỏ đen vô tận, vô ác ma mọc cánh bay — tai nhọn, nanh dài, cánh dơi, đuôi nhọn ngoằn ngoèo. Dưới dòng dung nham, lũ ác linh trồi lên — thể lở loét, lưỡi mục rữa, mặt mũi dữ tợn, hôi tanh nồng nặc, đúng như những gì loài vẫn tưởng tượng.
Assath thấy rằng khi chúng đến gần, nóng địa ngục vẫn còn, nhưng ánh lửa dần tối . Bóng tối đặc quánh tràn tới, nuốt chửng từng tia sáng — chỉ còn nỗi tuyệt vọng vượt cả sợ hãi.
Thập tự giá ngược trong dung nham dần chìm xuống, tượng Chúa nứt nẻ rỉ m.á.u mắt. Mọi thứ thuộc về loài đều tan biến. Ánh sáng soi đến nơi — như tình yêu chẳng thể len một trái tim khép kín.
“Chúa phán: Phải ánh sáng.”
Assath xoay ngang lưỡi liềm, cắm mạnh xuống khe nứt đang khép , để một lối hẹp. Trước khi bóng tối khép kín, giữa lúc vô bàn tay ma chộp lấy vạt áo cô, cô buông lực trường, để tỏa ánh sáng như kim cương.
Tiếng gào thét thống khổ vang vọng — ánh sáng chính đạo nghiền nát bóng tối, khiến sinh vật hắc ám nơi ẩn náu.
Ánh sáng như lưỡi kiếm, xé rách màn đêm. Assath bao giờ “nhẹ nhàng bước đêm tối”. Khi cô đáp xuống, móng vuốt rồng khổng lồ nghiền nát cả bầy quỷ chân.
Cô ngẩng đầu, họng rồng rực sáng, một phun mở đường thẳng tắp. Lửa thiêu rụi bộ luyện ngục; cô chìm dòng dung nham nóng bỏng, sáng bóng từng chiếc vảy rồng. Rồi cô há miệng, đầu lưỡi xoay một vòng — long châu lâu ngày dùng hiện mắt.
Cô xuống địa ngục, tiếng vọng như sấm:
“Không chủ nhân ?”
“…Một kẻ đủ sức đ.á.n.h cũng chẳng .”
Tương truyền địa ngục Satan, nhưng cô đ.á.n.h từ đầu đến cuối thấy bóng dáng. Có lẽ ở đây — hoặc vốn chẳng tồn tại. Dù thế nào, mục đích của cô đạt .
Khoảnh khắc , long châu bừng sáng chói lọi như một mặt trời thứ hai soi xuống địa ngục. Bóng tối tan như thủy triều rút, ma quỷ tan chảy như băng tuyết.
Assath đắm trong ánh sáng và nhiệt, khẽ thở một luồng khí trắng.
Luồng khí cuộn xoáy, cuốn theo một cái bóng mỏng manh. Cô xòe vuốt, linh hồn lạc lối liền đáp xuống bên cạnh.
Khe nứt mở một nữa.
Người phụ nữ khoác áo choàng thường nhật bước khỏi địa ngục. Sau lưng cô là lửa và dung nham, gương mặt hờ hững, lười biếng, chẳng giống trải qua trận chiến.
Vừa bước , cô cảm nhận mùi sợ hãi nồng nặc toát từ con .
Cúi đầu — chân là mảnh đất cháy đen; — lưng là căn nhà nứt đôi. Nhà Ross và mục sư ôm lấy Emily, “c.h.ế.t mà sống”, run rẩy cô. Dù họ cũng chỉ là thường, mà cô quả thật quá, nên họ sợ cũng .
Cô bước tới. Cả nhóm co rụt như bầy chim cút, mục sư toát mồ hôi lạnh, run run giơ thánh giá, lẩm nhẩm kinh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-thanh-khung-long-xem-toi-thang-cap-nhu-the-nao/quyen-21-the-conjuring-chuong-385.html.]
Assath chẳng gì, cũng chẳng trách cứ. Chỉ khẽ giơ tay, một điểm sáng nhỏ bay , nhập thể Emily.
“Khụ…”
Một tiếng ho yếu ớt vang lên. Cô bé gầy gò mở mắt, khe khẽ gọi “Mẹ”, mỉm , đầu nghiêng sang một bên, cánh tay buông thõng, ngất lịm.
“Emily! Emily! Không!”
Phải đến lúc , những con nỗi sợ tê liệt mới nhận cô bé quan trọng thế nào. Khi họ hướng ánh mắt cầu xin về phía cô, Assath thản nhiên :
“Ngất vì đói thôi.” — Cũng , đứa bé bao lâu ăn gì.
Lập tức, cả nhà luống cuống tìm thức ăn. Bà Ross vội vàng chạy đến đống đổ nát bới tìm. Lúc họ mới hiểu câu “tối nay các chỗ ngủ” của phù thủy nghĩa đen tối và thật.
Thấy họ bận rộn, Assath lười xen , lẫn màn đêm về nhà. Thời đại camera giám sát, cô bay là bay — thật tiện cho việc ngoài ban đêm.
Cô , chỉ còn mục sư lặng, bàn tay cầm thánh giá ướt đẫm mồ hôi.
Là một tín đồ trung thành của Chúa, ông luôn tin thiên đường và địa ngục. hôm nay, niềm tin chao đảo. Ông hiểu — vì cầm lưỡi hái của tử thần, điều chỉ Chúa mới ?
Cô rốt cuộc là phù thủy của nhân gian, từ địa ngục, là… thiên sứ đến từ thiên đường?
“Thiên đường ư?”
Buổi chiều nắng ấm. Assath rót ba tách đỏ, bày thêm một đĩa bánh mặt con nhà Ross và vị mục sư đến cảm ơn.
Họ kính sợ, mang trong nỗi tò mò mãnh liệt. Lần , họ lấy hết can đảm đến gặp cô, gần như với tư thế của hậu bối và tín đồ, giọng điệu vô cùng khiêm nhường.
Thấy họ lễ phép, Assath cũng giấu diếm.
Cô : “ là đến từ một nơi gọi là Hành Tinh Thiên Đường.”
“Cũng từng dạy dỗ một nhóm ‘thiên sứ’ — họ tên là Michael, Gabriel, Sariel…”
Thấy ánh mắt mục sư sáng rực lên, cô bỗng đổi giọng: “ họ cánh, và chẳng liên quan gì đến Thượng Đế.”
Emily run run hỏi: “Vậy… cô là ai?”
Assath nhẹ: “Chỉ là một phù thủy thôi.”
“… cô thể…?” Giọng bà Ross run lên, “Xin thứ cho mạo phạm, ý là… cái khe nứt đó… chúng đều thấy, cô mở cánh cổng địa ngục!
Vậy thì địa ngục thật, thiên đường cũng thật, thần linh và ác quỷ cùng tồn tại trong thế giới — … khoa học là gì?”
“Thứ chúng tin tưởng, ngợi ca bấy lâu… rốt cuộc là gì?”
Rõ ràng cú sốc quá mạnh, bà Ross bắt đầu nghi ngờ giá trị phổ quát — nếu cẩn thận sẽ rơi chủ nghĩa hư vô.
Assath chẳng bao giờ dối chỉ để an ủi khác. Cô đáp thật lòng:
“Là gì ? Là các nắm một phần quy luật thôi.”
Ba khuôn mặt ngơ ngác. Assath rót cho ly nước, khẽ vẫy tay — con cá vàng Legolas nuôi để tiêu khiển liền cô thả ly, đặt lên bàn.
“Nói cho các ,” cô chậm rãi , “đối với các , việc mở ranh giới giữa các giới thật kỳ diệu, đúng ?”
“ với , giới - giới cách biệt chẳng khác gì mặt nước và khí. ‘Giới’ vốn tồn tại trong tự nhiên, chỉ là vì quá phổ biến nên các để ý.”
“Thử nghĩ xem — bầu trời và đại dương chẳng hai giới khác ?”
Dưới nước là thế giới của cá, cạn là thế giới của . Cá thể nhảy lên khỏi mặt nước, thể lặn xuống biển — tưởng như ranh giới, nên loài cho rằng chúng là một.
giới vẫn luôn tồn tại.
“Thiên đường, địa ngục, linh thể — chúng tồn tại trong tự nhiên từ bao đời, bao giờ biến mất.
Chỉ là các xuyên qua lớp ‘mặt nước’ đó mà thôi.”
Nói dứt, con cá vàng trong ly bật , “tõm” một tiếng rơi lên bàn.
Assath mỉm : “ vì khác giới, sinh vật chắc sống trong giới của . Con xuống nước cần thiết , cá lên bờ cần nước — những thứ đó chính là môi giới.”
Địa ngục và nhân gian cách biệt, quỷ như cá trong nước — thể phá vỡ tấm kính , nên chỉ thể mượn Emily vật dẫn để sang nhân gian.
“Khoa học tôn giáo, đều là phương thức để con hiểu thế giới. Đừng nghi ngờ điều học, vì con luôn dùng cách của để nhận thức tự nhiên.”
“Khi các hiểu ‘giới’ là gì, sẽ nhận nó luôn quanh — chỉ là mắt thấy, tay chạm. Giống như con côn trùng rơi mặt nước, xé nổi sức căng bề mặt, cũng chẳng bay lên , cuối cùng cá nước nuốt mất…”
“Đến khi các thể tự do ‘nước’, vị thế giữa và cá e rằng sẽ đổi chỗ.”
Loài thấy quỷ đáng sợ, chỉ vì kỹ thuật để g.i.ế.c chúng. Nỗi sợ phần lớn bắt nguồn từ thiếu hỏa lực — khi tri thức và sức mạnh bắt kịp, họ sẽ còn sợ bất cứ thứ gì, ngoại trừ cái c.h.ế.t.
“Vì ,” Assath , giọng trầm tĩnh, “hãy sống cho . — hãy quên chuyện đêm đó, sống yên . Mỗi đáp án các tìm, thật đều trong cuộc sống của chính .”