Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 21: The Conjuring - Chương 388

Cập nhật lúc: 2025-10-23 07:06:39
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ xa trông , cách họ một dặm là một khu rừng rậm rạp.

Lờ mờ giữa những tán cây là bóng dáng của một ngôi nhà, mà chỉ cần thôi cũng khiến cảm thấy chẳng lành.

Nếu kỹ hơn sẽ thấy oán khí từ mảnh đất đang ngừng lan tỏa xung quanh — thấm dần, khuếch tán, phủ lên, chậm rãi dệt thành hình dáng một khuôn mặt méo mó. Nó há to miệng máu, như nuốt chửng cả vùng đất .

Ngay cả ánh mặt trời rực rỡ cũng trở nên u tối, gió lạnh từ rừng thổi tới, lùa thẳng lòng ba .

Trẻ con vốn từng thấy nhiều cảnh âm u như , nên liền thốt câu hỏi mang tính linh hồn:

“Chúng chỉ là dọn nhà thôi mà, gặp mấy chuyện như thế ?”

Assath điềm nhiên đáp:

“Bởi vì chúng đều là loại ‘thể chất gặp sự cố’ — cái kiểu mà dù tìm rắc rối, rắc rối cũng tự tìm đến.”

“…Cái đó gọi là vận may ạ.”

Constantine câm lặng trong giây lát. Cậu bé đồng ý với lời của cô, nhưng vẫn bỏ qua cơ hội mỉa mai: “Chẳng là vì cô chỉ chịu mua mấy căn nhà rẻ nhất thôi ?”

Thực , họ nhiều lựa chọn khác.

Assath mối quan hệ với Giáo hội — các mục sư quen rộng, mà các linh mục thì kính trọng cô. Vừa tin nữ phù thủy ngập nhà, định sang Rhode Island nghỉ dưỡng, họ lập tức tìm khắp nơi giúp cô — đưa đến ít căn nhà mới.

Không ai mong gì, chỉ địa chỉ mới của cô. Như , nếu vụ án nan giải, họ còn thể tới nhờ giúp đỡ.

ai ngờ , nữ phù thủy chẳng hề thiếu tiền, mà chỉ chọn mua nhà rẻ nhất.

Mà ai cũng — nhà, dù là tầng trệt biệt thự, ở lâu đều sẽ sinh vấn đề. Nhà càng rẻ thì càng tệ — ngoài “rẻ” thì chẳng ưu điểm nào, để lâu chỉ còn khuyết điểm.

Trước lời châm chọc của Constantine, Assath phản bác.

thầy thì vẫn là thầy, những lời cô luôn khiến nghiền ngẫm thật lâu:

“Nói chung, tiền thể giải quyết hầu hết vấn đề — như thể chọn một căn nhà hơn.”

nếu con thể giải quyết cả những vấn đề mà tiền giải , ví dụ như biến một căn nhà nát mua về thành tài sản giá cao, thì chính là tài sản .”

Assath chỉ mảnh đất đang bốc lên oán khí mà : “Con giải quyết vấn đề, thì giá nhà chẳng sẽ tăng ?”

“Mua thấp bán cao — đang trao cho con cơ hội trở thành triệu phú đó, nhóc con, cố mà nắm lấy .”

Constantine: …

Cậu , chỉ cần hăng m.á.u mà hô “!”, cô sẽ lập tức ném chỗ đó, ngoài xem đ.á.n.h ba trăm hiệp với quỷ dữ. Đợi xong, cô còn bắt tổng kết, phân tích xem chỗ nào thể hơn — chỉ nghĩ thôi cũng mệt.

“Cô ơi, vết thương của con vẫn lành mà.”

“Ồ, suýt quên con là con .”

“…”

Thật , nhiều lúc chính cũng quên mất .

Ví dụ như khi theo học tại trường tư thục Xavier, cùng bạn mới sân đá bóng — khống chế lực, liền sút quả bóng vẽ thành một đường cong hảo, bay nửa sân rầm một tiếng phá luôn lưới, còn lăn tiếp xa khiến ai nấy sững sờ.

Constantine: … xong đời .

Cả sân im phăng phắc. Rồi đột nhiên, lũ trẻ gào lên phấn khích.

Chúng ùa đến, vây quanh , hô vang tên , nhấc bổng lên ném giữa trung.

“Constantine! Constantine!”

“Thần kỳ John! Siêu lực John!”

Ban đầu, cứng ngắc nên phản ứng thế nào. sự hồn nhiên và thiện ý của bạn bè dần xuyên qua bức tường phòng trong lòng . Trong khoảnh khắc tung lên giữa bầu trời xanh, Constantine nở nụ — nụ đầu tiên vương chút u ám nào.

Tựa như ngay giây phút đó, thực sự bước khỏi bóng đen của vụ hỏa hoạn năm xưa.

Sau , gia nhập đội bóng, sống cuộc đời của một bé bình thường. mỗi khi xe buýt ngang qua mảnh đất tràn oán khí , hiểu rằng — thể thật sự là “ bình thường”.

Nghĩ , chút chán nản. , những gì xảy đều chứng minh rằng — buồn bã quá sớm , vì “khác biệt” thực là một điều .

Khi đám bạn trong lớp định chơi cầu cơ, kịp thời cắt đứt con đường khiến linh thể thể lớp học.

Chơi mãi , chúng tức quá đập luôn tấm bảng, thề bao giờ chơi trò ngu ngốc đó nữa.

Khi đội bóng rủ khám phá khu nhà hoang, mỉm gượng gạo và “vui vẻ” đồng ý — nhưng đó âm thầm nhiễu từ trường khiến la bàn loạn, cuối cùng đành bỏ cuộc.

Trong âm thầm, ngăn chặn nhiều bi kịch xảy . Và nhờ sự “khác biệt” của , họ đều bình an.

Dần dần, Constantine học cách thẳng năng lực của . Một ý niệm sâu sắc dần hình thành — dù chỉnh, nhưng mơ hồ hiểu :

Cậu nên nâng cao sức mạnh chỉ để g.i.ế.c Satan. Cậu trưởng thành vì một mục tiêu vĩ đại hơn, bao quát hơn.

Satan là gì chứ? Địa ngục là gì? Cái c.h.ế.t là gì?

Những điều khủng khiếp chỉ là một phần trong cuộc đời , coi chúng là tất cả? Chúng xứng ? Chúng xứng khiến sống trong áp lực ?

Cậu là học trò của Assath Kent cơ mà!

coi địa ngục gì — thì cũng thể!

thể vác Satan lên mà đập — thì càng !

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-thanh-khung-long-xem-toi-thang-cap-nhu-the-nao/quyen-21-the-conjuring-chuong-388.html.]

Không cần nghĩ nhiều — cứ đ.á.n.h thẳng. Thắng là của , thua cũng chẳng , linh môi mạnh như c.h.ế.t cũng hóa thành ác linh — đến lúc đó c.h.ế.t còn thể đòi nợ, ai thắng ai thua còn !

Nghĩ thông , Constantine cảm thấy con đường phía sáng hẳn . Cậu còn vướng bận, quyết định đáp kỳ vọng của cô giáo.

Cậu dự định cuối tuần sẽ đến mảnh đất xem thử. Nếu cần thiết, sẽ ở đó một đêm, thậm chí nếu thể, sẽ trực tiếp thanh tẩy cả mảnh đất để còn hậu họa.

kế hoạch mãi theo kịp biến hóa — chỉ vài ngày , ngôi nhà vô chủ mảnh đất đó mua.

Khi tin dọn , kinh ngạc:

“Sao mua căn nhà chỉ cần thấy vấn đề thế ?”

Assath cho một đòn chí mạng:

“Trước hết, họ — con tưởng ai cũng là linh môi chắc?”

“Thứ hai, bán thường sẽ giấu chuyện từng tai nạn.”

“Thứ ba, họ chẳng nhiều lựa chọn.”

“Và cuối cùng — quan trọng nhất — là vì nó rẻ.”

Constantine: …

Nhà Perron gồm vợ chồng và năm cô con gái chuyển căn nhà lớn ba tầng.

Ngôi nhà sáu phần mới, sân cỏ rộng và một khu vườn nhỏ. Trước cửa là con đường dẫn thẳng hồ yên tĩnh, bên cạnh còn một cây cổ thụ khổng lồ — khung cảnh tươi đến mức họ thể tin rằng chỉ với 20.000 đô mua căn nhà .

Mang tâm trạng “trúng mánh”, gia đình Perron vui mừng khôn xiết.

Cha dỡ hành lý, lũ trẻ chọn phòng yêu thích, cả nhà cùng trang hoàng, tiếng lan khắp ngóc ngách, thậm chí còn xua bớt phần u ám trong nhà.

một “thành viên” khác trong gia đình vui chút nào.

Đó là chú ch.ó cưng Bessie, năm tuổi, giống Labrador hiền lành dễ bảo.

Bessie vốn ngoan, từng phá phách c.ắ.n , nuôi nhàn. từ khi tới đây, nó trở nên bồn chồn, luôn gầm gừ cảnh giác.

Cả nhà cho rằng do chuyển nhà nên nó lo lắng, vài ngày nữa quen sẽ .

Nào ngờ, tới nhà mới, nó nhất quyết chịu bước qua cửa, thậm chí còn sủa ầm lên về phía ngôi nhà. Khi quát, nó hoảng hốt bỏ chạy, đầu về phía họ, đuôi cụp giữa hai chân, ánh mắt đầy sợ hãi.

“Mẹ ơi, Bessie thế ạ?”

“Có khi đói ?”

Bà Carolyn Perron bèn lấy thức ăn gọi nó . Bessie run lẩy bẩy, chỉ ngoài thềm, dám tiến , cứ thấp thỏm quanh quẩn.

Bất chợt, nó như ngửi thấy gì đó, đôi mắt sáng lên, về phía con đường.

Một chiếc Ford màu đen chạy tới, dừng ngay cửa nhà Perron. Chẳng bao lâu, “gia đình ba ” của Assath xuất hiện — đến với tư cách hàng xóm, mang theo ít quà biếu thực tế như đồ ăn và dụng cụ.

Nhà Perron ngờ hàng xóm nhiệt tình đến , chỉ ngại trong nhà còn bừa bộn nên tiện mời .

hàng xóm bụng cũng chẳng ý định trong — chỉ ngoài trò chuyện vài câu.

“Hàng xóm ?” Ông Roger quanh, “Các vị sống gần đây ? khu vắng lắm mà?”

Legolas chỉ về hướng ngôi nhà của họ: “Chúng ở cách đây một dặm, xa, nhưng cũng xem như hàng xóm. Nếu chuyện gì cần giúp, cứ tìm chúng .”

Roger nhận ẩn ý, chỉ : “Ha ha! là tài xế vận chuyển, nếu các vị cần giúp gì, cứ gọi .”

Hai chuyện hợp, trong khi Assath trò chuyện với Carolyn.

Chẳng mấy chốc, sự chú ý của cô cây cổ thụ bên hồ thu hút. Trên đó, một xác bẩn thỉu đang treo cổ, hai chân nhỏ m.á.u đen, đong đưa theo gió…

Carolyn theo tầm mắt cô:

“Bà Kent, bà đang ?”

Assath sửa cách gọi, chỉ :

“Khung cảnh ở đây đấy, chỉ là cái cây đó che tầm . Nếu cô chặt nó lấy củi, thể gọi giúp.”

“…”

Carolyn nên đáp , nhưng hàng xóm mới chẳng khó cô — chỉ ghé thăm, đưa quà rời . Chiếc Ford nổ máy, khuất dần khỏi tầm mắt.

Chẳng hiểu vì , Bessie bất ngờ phớt lờ cả nhà, cắm đầu đuổi theo chiếc xe. Dù họ liên tục gọi, nó vẫn chạy thẳng rừng, biến mất.

“Bessie! Bessie! Trời ơi, hôm nay nó ?”

“Bessie ?”

“Nó chạy rừng … thôi kệ, chúng dọn nhà , nó đói thì tự về.”

Gia đình Perron nhà, chỉ để một bát thức ăn ch.ó ngoài hiên.

Đến lúc hoàng hôn buông xuống, bát thức ăn bỗng nhiên hất đổ — âm thanh lớn khiến cả nhà giật , nhưng khi họ ngoài, chẳng thấy gì cả.

“Bessie?”

“Bessie, con ?”

Không ai trả lời.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Cùng lúc đó, trong bữa tối của Assath, bàn thêm một cái bát dành cho chó.

Loading...