Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 21: The Conjuring - Chương 389

Cập nhật lúc: 2025-10-23 07:38:06
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một nhà ba , chỉ một là — nhưng cả ba đều hiểu tiếng chó.

Con Labrador rạp đất, rên rỉ cầu xin họ cứu , trông trung thành đáng thương.

Tiếc rằng ba đó chẳng ghép nổi một trái tim chỉnh. Họ lòng trắc ẩn, nhưng nhiều; trừ phi đối phương bất lực tìm đến tận cửa, bằng họ tuyệt dại gì xen chuyện khác.

Bản tính con mà — luôn coi rẻ những thứ “tự dâng tới cửa”.

A sath bật , xoa đầu con chó: “Không . Giờ lúc. Mày nếu lo cho bọn họ thì cứ về , tao sẽ cản.”

“Chỉ là… sang năm ngày , mày còn là một con chó, thành một đống xương trắng, thì khó lắm.”

Bessie cào móng vuốt mấy cái, run rẩy.

Sau đó, Constantine dắt nó tắm, dùng ma pháp song hệ gió - lửa sấy khô lông. Vì trong nhà mới ổ chó, bé dứt khoát ôm nó ngủ chung giường.

Còn rồng và tinh linh trong phòng chính thì ngủ. Legolas thức trắng đêm gấp rút thành bản thảo — nộp cho kịp hạn bộ Iron Man mới; còn Assath thì đang nghiên cứu đôi bông tai ngọc trắng của , dự định thêm một chiếc cho Constantine.

Một đêm trôi qua, sáng hôm thứ vẫn diễn bình thường.

Dùng xong bữa sáng, Constantine học, Bessie hộ tống một đoạn tiện đường nhà chủ cũ.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Chỉ là, nó vẫn dám tới gần căn nhà . Trong tầm của nó, bên khung cửa sổ tầng ba một bóng mơ hồ, đang dán mắt chủ nhân của nó đầy rình rập, chậm rãi đầu — thẳng về phía nó...

Bessie rên lên một tiếng, hoảng hốt chui tọt rừng.

“Bessie?”

Trong cơn ngẩn ngơ, Carolyn — tiễn con học — thấy tiếng ch.ó sủa.

Cô kéo chặt tấm khăn choàng, quanh, song chẳng thấy gì cả. Cô nghĩ lẽ mệt quá nên ảo giác thôi; dù Bessie mất tích suốt một đêm , cô thật sự lo cho nó.

một bà nội trợ thời gian chẳng còn sức để tìm chó. Khi trong nhà vang lên tiếng con gái út gọi, chút thời gian rảnh rỗi của cô liền chiếm hết.

“Mẹ ơi, cái đồng hồ hỏng hả? Sao nó cứ dừng ở ba giờ bảy phút ?”

“Không , April, sẽ sửa nó.”

“Mẹ dạy con sửa ?”

“Được chứ!”

Lạ là, sáng sớm nay khi thức dậy, cô phát hiện tất cả đồng hồ trong nhà đều ngừng chạy. Lúc bữa sáng, cô còn thấy chân một vết bầm, chẳng lúc nào.

chỉ là chuyện nhỏ thôi — Carolyn bận tâm, nghĩ chắc do lúc dọn nhà chú ý.

Cô dọn dẹp sân vườn, phơi đồ quét dọn nhà. Bất chợt, từ phòng con gái út vọng tiếng ríu rít, như đang chuyện với ai đó.

trong nhà, rõ ràng chỉ một cô mà?

“April, con đang chuyện với ai đấy? Bessie về ?” Carolyn đặt đồ xuống, bước lên lầu. “April?”

Cô đẩy cửa phòng đang khép hờ — trong phòng chỉ April.

Cô bé đang ôm một hộp nhạc cũ kỹ, chuyện với góc phòng trống rỗng, nét mặt rạng rỡ lạ thường.

Thấy bước , cô bé đưa hộp nhạc , tươi:

“Mẹ ơi, con bạn mới ! Chỉ cần mở hộp nhạc, sẽ thấy trong gương đó!”

Trẻ con vốn dối, nhưng linh tinh. Carolyn chẳng để tâm đến lời con.

Cô mở hộp nhạc, tấm gương nhỏ bên trong xoay tròn theo giai điệu, hoa mắt mơ hồ.

Chẳng thấy gì đặc biệt, cô trả hộp nhạc cho con gái, dặn chơi ngoan.

Sắp đến giờ ăn trưa, cô xuống bếp chuẩn .

bước lên cầu thang, April chuyện một : “ , đó là tớ. Mẹ lắm! Mẹ còn chơi trốn tìm với tớ nữa…”

Một cảm giác bất an lạ thường dâng lên trong lòng Carolyn. Cô khẽ nhíu mày, nhưng cuối cùng vẫn can thiệp, tiếp tục xuống bếp.

Cô tưởng rằng đó chỉ là một giai đoạn nhỏ khi dọn đến nhà mới. Dù chút hòa hợp, cũng sẽ qua thôi — chỉ cần thời gian thích nghi.

ngờ, trong những ngày kế tiếp, hàng loạt hiện tượng kỳ quái bắt đầu dồn dập kéo đến, từng chuyện một nghiền nát sự yên bình của họ.

Bessie vẫn trở về, song quanh nhà dấu chân của nó — như thể nó vẫn lẩn quẩn bên ngoài, dám bước .

Đồng hồ trong nhà thì cứ hỏng sửa, sửa xong hỏng. Mỗi sáng khi Carolyn xuống nhà, kim đồng hồ vẫn dừng ở ba giờ bảy phút. Trong chút hiểu ít ỏi về tôn giáo, cô nhớ đó dường như là giờ ma quỷ hoạt động?

Không, chuyện đáng sợ — chắc cô nghĩ nhiều quá thôi.

Có lẽ chỉ là bánh răng kẹt, cần mới.

một chuyện khiến cô thực sự bối rối: vết bầm ngày càng nhiều.

Từ bắp chân đến lưng, xương quai xanh, bây giờ là cánh tay... mà cô nhớ rõ, hề va đập té ngã gì. Những vết bầm xuất hiện kỳ quái, và đáng lo hơn cả là các con cô dạo đều bất an.

“Mẹ, con thấy gì đó đúng.” — cô con cả Andrea .

“Phòng con thường mùi hôi thối, như xác gì đó đang phân rã. Con tưởng là chuột c.h.ế.t, nhưng lục tung ngóc ngách đều chẳng thấy gì.”

“Còn April thì kỳ lạ lắm.” — cô con thứ Nancy tiếp lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-thanh-khung-long-xem-toi-thang-cap-nhu-the-nao/quyen-21-the-conjuring-chuong-389.html.]

“Nó cứ chơi trốn tìm một , vui, bảo bạn chơi cùng, còn rủ con chơi nữa.”

“Con từ chối, thì ngay đó con tiếng vỗ tay phát từ trong tủ áo.”

Trò trốn tìm của chúng là: bịt mắt sẽ theo tiếng vỗ tay để tìm trốn — một trò đòi hỏi thính giác và phản xạ .

Vì hồi nhỏ chơi quen, Nancy tiếng vỗ tay liền theo phản xạ mở tủ

… trong tủ chẳng ai cả.”

Nancy cúi đầu, giọng run rẩy: “Còn nữa, … con cảm giác ai đó đang trộm tụi con.”

“Nhìn trộm?”

Carolyn lập tức nghiêm mặt, lo cho an của con, cô đem bộ chuyện lạ kể với chồng.

Roger suy nghĩ một lúc quyết định thức đêm canh gác, dặn vợ con cứ yên tâm ngủ, ở đây.

ác linh khi nhà sẽ chẳng quan tâm gác là ai — càng thấy bảo vệ, nó càng thích hoảng sợ, bất lực. Nó lấy nỗi sợ của con thú vui.

Đêm , gia đình Perron đối mặt với linh dị đầu tiên.

Tiếng động ầm ĩ vang lên — hàng ảnh treo tường một luồng lực vô hình hất đổ, khung kính rơi xuống cầu thang vỡ vụn thành vô mảnh.

Roger quát lớn, vác rìu chạy xuống nhà, lục soát từng góc, gào lên: “Đồ khốn, đây!”

lúc , trong hành lang tối đen đột nhiên vang lên tiếng vỗ tay — như ai đó đang mời gọi chơi trốn tìm…

Carolyn run tay bật công tắc đèn hành lang.

Ánh sáng trắng bệch đổ xuống, chiếu lên một đàn bà mặc vải thô, bê bết máu.

ngẩng mặt, để lộ đôi đồng tử dọc đầy ác ý, chằm chằm họ. Rồi nở nụ ngoác miệng, lộ hàng nanh sắc nhọn lao thẳng tới!

“AAAAAA!!!”

Tiếng thét xé toang màn đêm — nhà Perron hỗn loạn.

Assath vốn đoán nhà Perron sẽ sớm tới cầu cứu, chỉ ngờ nhanh đến — mới một tuần trôi qua.

Đêm hỗn loạn , xe của họ lao thẳng lãnh địa của cô, cả nhà mặc đồ ngủ, dép lê, vài đứa nhỏ còn thương.

Họ hoảng hốt cầu xin giúp đỡ, kể câu chuyện đứt quãng về cơn ác mộng đêm nay, tha thiết xin nhà Kent cho trú nhờ một đêm và mượn điện thoại, sẵn sàng trả tiền.

Assath mỉm mở cửa:

“Không cần trả công. Chỗ ở thì , vì thật , chúng cưu mang một thành viên trong nhà các .”

Vừa dứt lời, Bessie — con ch.ó mất tích bấy lâu — từ phòng Constantine chạy . Đuôi nó quẫy tít, mắt ướt rượt chủ nhân như mừng rỡ vì họ vẫn còn sống.

Bảy một ch.ó ôm chầm lấy , cảnh tượng ấm áp vô cùng — nhưng Assath cắt ngang cuộc đoàn tụ .

Cô chỉ về phía điện thoại, :

“Nhà chứa nổi mười , đành để tạm ở phòng khách. Giờ thì, mau tự cứu lấy .”

Carolyn ngẩng đầu:

“Cô… tin chúng ?”

Assath: “Tất nhiên. Bởi vì cũng từng thấy quỷ.”

Constantine mang hộp t.h.u.ố.c , Assath giúp mấy đứa nhỏ xử lý vết thương. Legolas thì bếp, hâm sữa, pha thêm ca cao, mang ít bánh quy để xoa dịu tinh thần.

Chẳng bao lâu, trong ấm sữa và vị ngọt bánh, những cô bé run rẩy cũng dần bình tĩnh . Lúc , Roger gọi đến nhà thờ.

“Đây là Roger Perron… Vâng, chúng sống ở trang trại cũ Harvey. Xin hãy phái linh mục đến giúp! Làm ơn — trong nhà ác quỷ, chúng đều thấy nó !”

Sáng hôm , Legolas chuẩn một bữa sáng thịnh soạn.

Bánh mì kẹp, bánh rau, há cảo, sữa đậu nành… bàn ăn bày la liệt món Đông Tây hòa trộn, khiến cả nhà Perron trố mắt — đầu họ mới bữa sáng thể phong phú đến thế.

Cả nhà lễ phép cảm ơn, ăn xong sẽ rời và tự rửa bát.

Dù căn nhà đáng sợ thế nào, họ vẫn lấy quần áo, ví tiền — ít nhất để còn nhà thờ đơn xin trừ tà. nghĩ đến con quỷ đêm qua, ai nấy rùng , ý định về cũng chùn .

May , nhà hàng xóm thật bụng. Legolas và Assath Kent ngỏ ý sẽ cùng họ.

Vợ chồng Perron cảm động suýt đời vẫn còn những như .

Hai chiếc xe nối đuôi hướng về căn nhà . Chính lúc , Assath mới bước một chân ngôi nhà nguyền rủa .

Bằng mắt thường, trong nhà ngổn ngang mảnh kính, đồ đạc vỡ vụn, sàn nhà in dấu c.h.é.m rìu và đ.ấ.m đá.

trong thị giác thứ hai, bộ căn nhà lời nguyền trói chặt. Oán khí như dây leo quấn quanh vật, kể cả gia đình Perron — nó xem họ như tài sản riêng, một khi bước , sẽ bao giờ nữa.

Ngôi nhà ăn .

Carolyn gạt mảnh vỡ, dắt các con lên đồ. Assath thấy, ở góc cầu thang một con quỷ, gương mặt chẳng khác nào cái xác treo cây.

cô chằm chằm. Khi nhận cô cũng thấy nó, nó phấn khích hẳn lên, kéo dài gương mặt, vẻ hung dữ dọa nạt.

Assath gì, chỉ tháo kính xuống, để lộ hàm răng rồng nhọn hoắt, nhe một nụ dữ tợn hơn cả nó.

Con quỷ: “……?”

Loading...