Tái Sinh Thành Khủng Long, Xem Tôi Thăng Cấp Như Thế Nào - Quyển 22: A Quiet Place - Chương 396 (Xong)

Cập nhật lúc: 2025-10-23 15:19:22
Lượt xem: 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Từ thành thị đến vùng hoang, từ hải đảo băng qua châu Âu, tốn trọn hai năm, Assath cuối cùng cũng diệt sạch tộc “Thiên Sứ Cái C.h.ế.t”, đồng thời tích lũy một lượng tài nguyên đồ sộ.

Do ăn uống đều đặn, cả con rồng mập thêm một vòng, trọng lượng càng lúc càng “dày dặn”.

Về việc , Assath hài lòng.

Mỗi ngày, cô đều bờ biển soi bóng , thưởng thức thể hùng vĩ như dãy núi, lớp vảy sáng loáng cứng rắn cùng những khối cơ bắp rõ ràng, thầm đ.á.n.h giá sức mạnh và trọng lượng hiện tại của bản — so với , tiến bộ thêm chút nào ?

Legolas vốn hiểu rõ tâm lý của kẻ săn mồi, cũng thẩm mỹ của loài rồng. Thế nên, hễ thấy Assath soi gương, liền lập tức cung cấp “giá trị tinh thần” từng , mỗi đều chân thành ca ngợi rằng cô là sinh vật mạnh mẽ và oai hùng nhất thế gian, kẻ săn mồi nào thể vượt qua sánh ngang.

Những lời khen thật lòng khiến Assath cũng ngượng ngùng.

Cô hỏi: “Thế mà gọi là cao lớn oai hùng ư? Trong đám Titan em từng gặp, Ghidorah nặng 140.000 tấn, Godzilla nặng 90.000 tấn, còn em mới chỉ bước qua ngưỡng cửa, thấy em gầy ?”

Legolas: “……”

Từ “gầy yếu” … thật vi diệu.

Hóa Assath cũng “lo âu hình thể”, chỉ là lo theo hướng ngược đời.

“Làm mà gầy , em còn đến năm trăm tuổi.”

Legolas dịu giọng, “Những Titan mà em , con nào chẳng sống mấy vạn năm? Từ thời tiền sử đến hiện đại mới mười mấy vạn tấn. Còn em tuổi còn nhỏ mà chạm ngưỡng đó, vượt qua chúng chỉ là vấn đề thời gian thôi.”

“Assath, trong lòng , em là Vua của muôn loài. Dù Titan mặt , em vẫn là sinh vật ‘nặng ký’ nhất.”

Nghe , Assath long tâm đại duyệt, giang cánh hướng trời “gào” một tiếng dài, tư thế kiêu ngạo hệt như Ghidorah khi thoát băng tầng.

Cô vui sướng cúi đầu dụi nhẹ tinh linh, đẩy lún sâu xuống cát in thành hình , hân hoan bay biển săn vài con bạch tuộc khổng lồ để nhấm nháp.

Những khi rảnh rỗi, cô lôi vàng tích trữ rèn luyện. Một ngụm lửa, một cú vuốt, rèn rã mấy tháng trời, cuối cùng cũng tạo cho một chiếc giường vàng cực kỳ thoải mái.

cô mới đó một tuần thì đón một nhóm khách mời — những con sống sót t.h.ả.m họa.

Không cần đoán, chỉ Mỹ mới dám lái Apache bay đến đầu cô như thế, mà chắc chắn là quân đội. Nếu trong đội ngũ của họ một Hoa, tuyệt đối chẳng ai dám chuyện x.úc p.hạ.m chính thần như .

Assath sớm thu giường, ngẩng đầu những chiếc trực thăng vo ve trời, chỉ thấy chúng ồn ào chẳng khác gì đàn muỗi.

, cô vẫn còn kiên nhẫn. Chỉ cần họ tay, cô cũng sẽ g.i.ế.c sạch. Cô cất tiếng hỏi: “Nhân loại, các ngươi tìm chuyện gì?”

Trực thăng bỗng như “đóng băng”.

Rồi, xuyên qua lớp vỏ sắt, hòa cùng tiếng cánh quạt, tiếng hét thất thanh vọng xuống:

“Nó !”

“Còn tiếng Anh nữa!”

Assath: “……”

Mùi vị quen thuộc, công thức quen thuộc — mấy trăm năm , cô chứng kiến cảnh tượng cũ rích . Con vẫn phô trương và quá khích như xưa.

đáp lời, chỉ im lặng đợi họ hồn. Nói thật, từ khi gặp Susan, tính khí cô hơn nhiều; nếu là ngày xưa, giờ chắc cô nhe nanh đuổi sạch .

May , con ở thế giới vẫn còn điều. Vừa thoát khỏi bóng ma của “Thiên Sứ Cái C.h.ế.t”, họ trải qua lễ rửa tội của tử vong, trong chẳng còn mảy may kiêu ngạo.

Trực thăng hạ xuống bãi cát, một viên thượng tướng dẫn đầu đoàn tiến , bỏ mũ chào, cách an .

Ngoài dự liệu, họ chẳng hề đến để trục xuất chiêu nạp, mà là để cảm tạ.

Họ cảm ơn cô g.i.ế.c sạch “Thiên Sứ Cái C.h.ế.t”, cảm ơn cô trả quê hương cho nhân loại, cảm ơn cô báo thù cho khuất, càng cảm ơn cô vì để nước Mỹ diệt vong trong “Ngày Xâm Lăng”.

Thật hiếm thấy — một nước Mỹ bình thường trong tận thế, đúng là của hiếm!

Lạ hơn nữa, họ hề truy cứu vụ “biến mất của kho vàng quốc gia”, ngược còn khiêng xuống mấy thùng vàng, đó là “một chút thành ý, mong ngài nhận lấy.”

Assath hiểu ngay — ý họ là “ truy, địch, ”.

Thế giới giờ đây cần khôi phục, các quốc gia chịu nạn càng thời gian dài để dân chúng hồi phục tinh thần. Họ chịu nổi thêm một cú sốc thứ hai, nên chỉ mong cô vui để che chở phần nào.

Nói ngắn gọn: họ đến nộp… “phí bảo kê”.

, chẳng ai dám chắc liệu sẽ đợt “Thiên Sứ Cái C.h.ế.t” thứ hai .

Assath duỗi vuốt rồng, khẽ kéo mấy thùng vàng . Khi móng vuốt khổng lồ tiến gần, cô thấy rõ ánh sợ hãi lẫn thán phục trong mắt những binh sĩ, họ còn vô thức lùi vài bước.

Xem họ ơn cô, nhưng vẫn tin cô vô hại. Giữa họ và cô chỉ thể chuyện bằng “giao dịch”, chứ chẳng thể đến “giao tình”. So với Hoa Hạ, họ đúng là thua một nước.

Assath khẽ cong môi — quả nhiên, quốc gia nào cũng đủ tư cách đàm phán với sinh vật huyền thoại.

“Thành phố các ngươi trả đủ thù lao cần, sẽ đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/index.php/tai-sinh-thanh-khung-long-xem-toi-thang-cap-nhu-the-nao/quyen-22-a-quiet-place-chuong-396-xong.html.]

“Còn món quà nhỏ , cũng nhận. Coi như là—” Assath nhe răng, lộ hàng nanh trắng sáng, “—phí mua tin đáng tin cậy.”

“Tin tức?” Con ngẩng đầu.

Assath : “Sẽ đợt ‘Thiên Sứ Cái C.h.ế.t’ thứ hai.”

“Dù , chúng cũng sẽ giáng lâm trong vòng trăm năm tới. Các ngươi đủ thời gian để khôi phục, phát triển, cho đến khi chúng còn là mối đe dọa.”

Vì thế giới chẳng thứ vật liệu cô cần, một khi nguy cơ giải trừ, cô sẽ rời , sang thế giới khác.

Nể lòng nhân loại tiến lui, cô sẽ dựng kết giới bảo vệ Địa Cầu trăm năm.

Nhân loại bắt đầu giai đoạn tái thiết mới, khí thế ngút trời.

Assath đảo, mà giữ nguyên hình rồng bay đến Hoa Hạ. Đương nhiên, cô dễ dàng đón tiếp bằng nghi lễ cao nhất — lên trang nhất mỗi ngày, xuất hiện bản tin hàng giờ.

Cô yên ở thủ đô, chỉ vì một việc: vật liệu.

Nhất Tiếu Hồng Trần

Đợi đến khi Hoa Hạ dâng hết thứ thể tìm, mà cô vẫn chẳng thấy thứ dùng , cô mới quyết định rời , hướng vũ trụ.

Song, chính thần, cô coi trọng nhân quả — thể để con bận rộn vô ích. Vì thế, khi , cô để một kho vàng và đô-la, coi như “lễ đáp ”. Còn cô, chỉ mang theo tư liệu dân gian.

Thần Long đến báo , cũng bất ngờ như thế.

Cô chẳng để nhiều dấu vết, chỉ lưu một cái tên bình dị — “Ứng Hữu” . Từ đó, Hoa đều tin rằng rồng họ “Ứng”, nên mới gọi là “Ứng Long”.

Mây trắng hóa bay, năm tháng như thoi đưa. Cái bóng của “Thiên Sứ Cái C.h.ế.t” tan biến, còn truyền thuyết “Ứng Long giáng thế” cũng dần phai, nhân loại Đông Tây trở về đời sống bình thường — quá trình kéo dài suốt mười năm.

Trong khi đó, rồng và tinh linh trong “Kẻ Sống Sót”, rong ruổi mười năm giữa vũ trụ, tìm kiếm khắp các hành tinh nguyên liệu tái tạo thể, nhưng vẫn tay trắng.

Tinh linh vốn là chủng tộc bất tử, tái tạo thể cho họ vốn khó, huống hồ giờ chẳng manh mối.

“Chẳng lẽ thử nghiên cứu gen ?” Assath khẽ giật khóe miệng.

“Dựng phòng thí nghiệm ở Aman Châu, rút một ống m.á.u tinh linh, nghiên cứu tế bào, tái tạo thể, cho linh hồn nhập xác?”

Vậy thì khác gì lão già Wu?

Chẳng lẽ “cuối cùng trở thành lớn mà từng ghét” là lời nguyền thoát nổi của con nít Đông Á ?

Legolas bình thản :

“Thôi , em cũng để phòng thí nghiệm ở Aman sinh quái vật, đúng ?”

Assath: “……”

Ờ… cũng đúng. Quy luật “phòng thí nghiệm tất sinh quái vật” là bất biến. Với cô chủ đạo, khi chẳng quái vật mà luôn… tà thần.

Thật cô từng định nhờ Valar giúp, nhưng khi linh hồn tinh linh c.h.ế.t đều quy về Aman, còn của Legolas cũng chỉ là một linh hồn trong đó, cô đành bỏ ý định. Nếu Valar thể giúp, họ chẳng chỉ thấy linh hồn Nữ Vương Tinh Linh. Rõ ràng ở Aman tồn tại quy tắc thể phá — Valar thể tùy tiện can thiệp sinh tử.

Valar.

Việc họ , cô . Chỉ là để tránh tạo nghiệp, cô đích tay, khiến “phục sinh” trở nên hợp lý hơn thôi.

Còn thí nghiệm gen… bỏ . Hừ, bản ý nghĩ như thế, đủ thấy Susan thật xa — sớm cấm cô thực hiện “pháp lệnh linh hồn”.

“Người máy sinh học , giáp sinh học , gen cũng …” Assath lẩm bẩm, “Có lẽ sai hướng . Khoa học chắc giải chuyện phục sinh.”

Chính lúc đó, ánh mắt cô dừng đống tư liệu dân gian từ Hoa Hạ.

Trực giác mách bảo cô — vì trong vô vàn cống phẩm, cô chỉ chọn mang theo những tư liệu ? Ắt là nguyên do. Có thể, đáp án sẵn trong tay cô, chỉ là cô nhận .

“Thần thoại ?”

Cô nheo mắt, chợt nhớ đến trong ký ức “Kẻ Nuốt Sao” cảnh “Khai Thiên Tích Địa”, và trong ký ức Titan “Nữ Oa vá trời”…

Thần thoại chắc là hư cấu. Có lẽ, đó là sự thật từng xảy , chỉ là qua ngàn đời nhân loại kể mà trở nên kỳ ảo.

Những gì khoa học thể lý giải, lẽ thần thoại sẽ cho cô câu trả lời.

Assath cầm lấy tập tư liệu, định xem, thì “Kẻ Sống Sót” trong trạng thái “Mother Box” chợt lên tiếng:

“Chủ nhân, phía một lỗ sâu gian. Có cần thực hiện bước nhảy xuyên thời- ?”

“Nhảy .” Assath đặt tài liệu xuống, “Coi như là mệnh chỉ đường. Nếu gặp hành tinh thể sống thì dừng . Ta cần một nơi cố định để nghiên cứu vài thứ.”

Tìm vật liệu suốt bao năm, cô lâu yên tĩnh sách. Lần cũng là dịp để sắp xếp suy nghĩ — và để dành thời gian ở bên Legolas, tránh để nghĩ cô lạnh nhạt.

“Như ngài mong , thưa chủ nhân.”

“Kẻ Sống Sót” thu cánh, lao thẳng lỗ sâu, xuyên qua ánh sáng và bóng tối, hướng đến miền đất vô định.

Loading...